24 tháng 3, 2013

TÔI LÀ FAN KPOP (share , and plz take out full credit ) -sưu tầm

TÔI LÀ FAN KPOP

của Tang Vu Khanh An (Ghi Chú) viết vào 10 tháng 7 2012 lúc 21:12

Phải, tôi là 1 fan kpop. Tôi check tin tức của Big Bang thường xuyên. Tôi có hơn 100 bài hát của Big Bang trong ipod và chưa ngày nào tôi không lắng nghe âm nhạc tuyệt vời của họ. Nếu gõ chữ “g” lên thanh địa chỉ máy tính của tôi thì trang đầu tiên không phải là google mà là gtopvn.net. Tôi lặn lội ra sân bay đón Big Bang. Tôi mặc áo Alive, một tay cầm lightstick một tay cầm banner, đầu đeo băng đô vương miện đi xem Soundfest…

Tôi là fan của Big Bang, và fan của kpop nói chung.

Tôi biết rất nhiều người khinh thường những kẻ như tôi. Tôi đã im lặng trước mọi lời phê phán, nhưng có lẽ hôm nay tôi cần nói lên suy nghĩ của mình.

Gửi đến quý vị đang phản đối fan kpop một cách dữ dội, Quý vị chê trách chúng tôi điều gì?

Thứ nhất, fan kpop điên cuồng vì thần tượng. Tôi đã ở Soundfest và tôi đã chứng kiến hàng loạt fan ngất xỉu, quý vị nói không sai. Nhưng quý vị nên nhớ rằng hầu như liveshow nào của Micheal Jackson cũng có người ra bằng cán, hay 200.000 fan của Justin Bieber sẵn sàng chen chúc dựng lều, ngủ ngoài đường cả tuần… Nói gần hơn, tôi nhớ từng có fan của Lam Trường bỏ nhà đến gặp anh giữa đêm, hay fan của Đan Trường đòi chết nếu không cưới được anh. Vậy thì sự điên cuồng đó có phải của riêng fan kpop? Cái cần phê phán là sự mê muội nói chung của tất cả chứ không phải của riêng VIP, ELF hay SONE...

Thứ hai, quý vị cho rằng ca sĩ kpop không đáng để làm thần tượng, tại sao không đi thần tượng Steve Jobs, Bill Gates hay giáo sư Ngô Bảo Châu. Tôi muốn hỏi quý vị: Mozart, Beethoven, Trịnh Công Sơn, Elvis Presley, Micheal Jackson có giỏi không, có đáng làm thần tượng không? Cả thế giới đều kính trọng họ. Điều họ cống hiến cho thế giới không gì khác chính là âm nhạc. Chúng tôi cũng yêu âm nhạc, nhưng chỉ là thứ âm nhạc “cảm” được chúng tôi không phải do các vị kia tạo ra. Ở đâu ra cái định nghĩa nghe nhạc Trịnh Công Sơn mới là “sang”, còn nghe nhạc khác thì “hèn”? Âm nhạc là một điều kỳ diệu của tạo hóa, không phân biệt ngôn ngữ, không có biên giới. Ca sĩ nào hát những ca khúc chạm đến trái tim tôi thì tôi yêu mến họ. Âm nhạc của họ đem đến cho tôi nhiều cung bậc cảm xúc, giúp tôi vơi nỗi buồn và thêm niềm vui, vậy thì họ rất đáng để tôi thần tượng đó chứ. Còn những ai đem các nhà khoa học, doanh nhân, bác học nổi tiếng thế giới ra để so sánh ở đây, xin thưa cái kiểu lý luận “ngụy biện” đó thật không có chút gì giá trị.

Thứ ba, quý vị nói fan kpop hỗn láo, bất hiếu. Hôn ghế, quỳ lạy thần tượng, đe dọa bố mẹ, những hành động đó chính tôi cũng không chấp nhận được. Có một vài trường hợp như vậy, nhưng không phải tất cả. Xin đừng vơ đũa cả nắm. Ngược lại, có nhiều quý vị mắng nhiết chúng tôi là ngu si, mất dạy, gọi thần tượng của chúng tôi bằng những ngôn từ không thể kể ra ở đây. Quý vị cũng cần xem lại bản thân mình thì hơn. Cái chúng ta cần phê phán là hành động sai, không có con người sai.

Gửi đến quý vị phụ huynh, thầy cô, phóng viên, các bậc đàn anh đàn chị đang ra sức bài trừ kpop,

Hẳn quý vị đều trải qua giai đoạn dậy thì và biết được ở tuổi này sự phản kháng, cái tôi cá nhân của các em mạnh đến mức nào. Quý vị cũng thừa biết việc cấm đoán, la mắng, chửi rủa, thậm chí là khinh miệt, có tác dụng ngược ra sao. Để tôi kể cho quý vị nghe chuyện về bố mẹ tôi: Bố tôi đã đích thân đi mua vé xem liveshow của Bi Rain cho tôi vào năm 2007  - năm thi đại học của tôi, mẹ tôi động viên tôi đi Thái Lan xem Alive Tour vào tháng 10 sắp tới và còn nói rằng “Nếu không đủ tiền thì mẹ cho mượn”. Quý vị biết tại sao bố mẹ tôi “dám” để tôi đi xem thần tượng như vậy không? Vì từ nhỏ đến giờ, bố mẹ tôi không bao giờ nói với tôi rằng A đúng và B sai, họ chỉ dạy tôi cách đánh giá để tự tôi biết rằng B sai và A đúng. Nếu bố mẹ thấy việc tôi làm không ổn, họ sẽ giải thích và chính tôi là người quyết định rằng mình không nên làm điều đó nữa. Họ cho tôi tự chịu trách nhiệm với cuộc đời và họ tin tôi làm tốt. Việc này tôi đoán các vị phải học bố mẹ tôi nhiều.

Gửi đến các em fan kpop,

Đọc đến đây, chắc các em đang ganh tỵ sao bố mẹ tôi dễ thế, sao bố mẹ các em không được như bố mẹ tôi. Các em à, trước khi trách móc người khác các em hãy tự trách bản thân mình đã. Các em đã tạo được uy tín trong mắt bố mẹ chưa? Nếu bố cho em dán poster Suju trong phòng, em có đảm bảo mắt mình nhìn vào vở và tập trung học không? Nếu mẹ cho em đi xem concert, em có chắc sẽ tự bảo vệ được mình giữa dòng người chen lấn khủng khiếp đó không? “Thương hiệu cá nhân” trong mắt bố mẹ không phải tự nhiên mà có, các em phải chứng tỏ mình lớn khôn trước khi trách bố mẹ mãi xem mình là con nít.

Tôi không giàu, lương hằng tháng của tôi vẫn chưa đủ sống. Tôi cũng không có địa vị trong xã hội. Nhưng tôi tự hào mình là một con người chân chính, sống đúng và đủ trách nhiệm với mọi người. Là fan kpop không đồng nghĩa với vong ơn, bán nước, bất hiếu hay bất cứ từ ngữ miệt thị nào quý vị gán cho chúng tôi. Mọi người hãy có cái nhìn đa chiều hơn đối với kpop.

Tôi viết bài này bằng tất cả suy nghĩ thật sự của mình. Ai chê tôi rảnh hơi, vớ vẩn cũng được. Tôi biết nhiều em là fan kpop đang bị mọi người chê trách, mắng chửi, ngăn cấm. Các em hoặc bị ức chế, khủng hoảng tinh thần, hoặc phản kháng lại một cách tiêu cực. Các em còn trẻ lắm, đừng dẫn các em đến mức làm các việc nông nổi. Thay vì vậy hãy cảm thông và hướng dẫn.

Ngoài ra, yêu cầu quý vị đừng sỉ nhục thần tượng của chúng tôi nữa. Chính quý vị từng nói rằng họ ở tận bên trời Hàn, biết gì về họ đâu mà yêu quý. Vậy quý vị thì biết gì về họ sao lại đi nói xấu? Khi quý vị phát ngôn mạt sát người khác thì giá trị của bản thân quý vị đã giảm đi một phần.

Tôi là 1 VIP, tôi không hối tiếc hay xấu hổ gì.


Ngưỡng mộ thần tượng là một nét đẹp văn hóa, nhưng mê muội thần tượng là một thảm họa.
Điều này đúng. Hãy giữ vững nét đẹp đó nhé, đừng để nó trở thành thảm họa!

~From AnYong with love~

see full at  https://www.facebook.com/notes/tang-vu-khanh-an/t%C3%B4i-l%C3%A0-fan-kpop/10150907200616766


(y)

20 tháng 3, 2013

sưu tầm , 1 bài blog của 1 VIP , (y)

- Tao là VIP . Tao yêu BIGBANG đấy ?! Thì sao nào ?!

 
 
- Gemi viết bài này để '' BỨC XÚC '' về việc mà VVIP đaq khá qtâm hiện nay 
- Việc MiDu và đạo diễn LêHoàng đã xfạm tới cộng đồng VIP và BIGBANG .
 
- Lẽ ra thì khônq có muốnn nhìu chiện làm dì
- Hơm trc'' nqe tin MiDu sẽ sanq HànQuốc đóq CF [ Quảnq cáo ] vs' BIGBANG 
- MiDu còn là nữ diễn viên chính nữa =))
- Rất vui và rất tự hào : ) 
 
- Nhưnt cái sngĩ đó đã thay đổi  180 đi xem xoq clip '' Chuyện đêm muộn - MiDu ''  do 1 VIP khác gửi
- Nqồi chăm chú nqe Du và chú LêHoàng trò chuyện .
- Thì bỗng dưng từ chuyện tình cảm của MiDu lại rẽ sang chuyện fan Kpop hiện nay ?! 
- Và cànq tức hơn khi lại nhắm thẳng vào cộng đồng fan của BIGBANG - VIP =))
LêHoàng '' Như gần đây có vài diễn viên ca sĩ HànQuốc ấy . Họ đến VN thế là đứng chờ rồi lăn ra dưới nắng , khóc rồi là xỉu này ...bla..blaa đủ thứ ..không những xa mà hoàn toàn là yêu cái bóng ấy ...../ thứ mà yêu những dì xa xôi .. những thứ mà mà chĩ toàn là ẢO . Nqe 1 bài hát thế rồi thần tượng ..có 1 hơm tôi ra đường LêLợi ấy . Thấy bán những cái tranh của các thần tượng HànQuốc ấy . Các cô cái lại mua như ĐIÊN ...Thế là yêu xa chứ còn dì nữa ? ''
MiDu : '' Dạ đúnq , mà thậm chí chĩ yêu những người mà chưa bao giờ gặp mặt mà chĩ coi trên tivi rồi clip nhạc mà rất là thần tượng . Nếu mà ai mà đụng chạm đến cái người ở trong tim của các bạn trẻ đó thì sẵn sàng là.. những cặp fan nào nầy nọ ẩu đả vs' nhau .. đấu tranh ''
LêHoàng : '' MiDu này có đều này anh muốn nói .. nói ra thì nó hơi nặng nề nhưnt thật ra nó hơi bị BỆNH . ''
MiDu + LH : *Cười*
LêHoàn : '' ... Bây giờ mình yêu 1 con nquời mà suốt đời kô có gặp mình . Mình chĩ yêu qua những cái mà nquời ta .. người ta biểu diễn ra ngoài ấy thôi ... và biểu diễn đôi khi đó không fãi là cái.. không fãi c.người thật. nó chĩ là cái tác phong .. cái thễ hiện ... Yêu mà yêu 1 cái bài hát hay 1 cái ca sĩ đó thì được . Nhưnt yêu mà bất chấp như BỆNH ''
MiDu : '' Như vừa rồi anh Hoàng có ở svđ PhúThọ thì mới thấy cảnh tượng là các fan ấy . là vì các fan nữ là chờ .. đứng nắng mà chờ nhóm BIGBANG ra diễn mà đứng từ 12giờ trưa cái nắng gắt cho đến đợi đến tối . và có 1 số bạn là lăn ra xỉu . vì kô chịu đc là chen lấn rồi ngay cả hàng ghế VIP là hàng ghế khách mời ấy . mọi người cũng fãi đứng vì kô có chỗ để mà  ngồi nữa ''
LêHoàng : '' cái hơm đấy nói thật vs' MiDu ấy . cho anh 1 triệu đồng và cho anh đứng 1 tiếng đồng hồ trong đấy anh cũng không lấy ....''
 
 
 
 
 ps : Đã lượt bớt vài lời kô liên qan và ai muốn xem clip và xem cái biểu cảm của 2 nhân vật trên ntn thì nhấn vào link " http://www.youtube.com/watch?v=92mbKpxprLc ''
 
 
 
 
- Trc'' khi phát biểu cảm nqĩ cũa mình thì mình xinh coppy lại vài comment của các bạn khác : 
 
 
''Giả tạo quá MD à.
Xếp hàng để có chỗ ngồi tốt xin lỗi chẳng có gì là sai hay đáng để 1 người như bạn lên tiếng.
Giống như việc muốn có chỗ tốt thì đi sớm xêp hàng là chuyện thường tình.
Làm ơn suy nghĩ hay lắc não trước khi nói. Chẳng là ai cũng chẳng có tư cách dể mà phê phán ai. nói chi là cả 1 cộng đồng.''


'' nói mà không nghĩ nhiều mặt hay sao ý? đứng nắng là để có chỗ đẹp, vì Vn chưa phát triển nên sân vận động vẫn còn ngoài trời, chưa có ghế ngồi vẫn như là một bãi hoang mạc toàn cát là cát phía dưới mà lại còn thiếu ý thức chen lấn nhau mỗi người nhích 1 tí lên phía trên lấy gì mà ko xỉu, cứ phải nhận mạnh cái HQ? Có ai đi xem rock storm Vn chưa mà cứ HQ HQ =) vì kém pt nên dân khổ 1 chút, chúng tôi không than thở mà còn bị chỉ trích? đi Sin xem Alive tour nó còn dựng lều ra chờ mà có loạn đâu. ''

'' 
Theo lời bác nói thì chắc cháu thuộc dạng "Hết thuốc chữa" đấy bác gì đó ạ
Và cháu nghĩ Việt Nam mình cũng như thế giới cũng có rất nhiều người "bệnh" đấy
Midu
Thật sự thì rất thất vọng về chị
Nhắc đến fan Kpop thì trong mắt chị chỉ có thế thôi à
Fan Kpop đi làm từ thiện , tham gia hđ xã hội, tham gia bảo vệ môi trường sao chị k nói nhỉ?
Mới hôm nào V.I.P còn lên page chúc mừng chị
Mới hôm nào chị còn bảo "hâm mộ BIGBANG"
Và h thì thế này đây :) ''

'' còn chú Lê Hoàng j ấy ấy, bộ đêm khuya chú k có chuyện j để nói hay sao mà cứ thic đụng chạm người khác, nói fan BB bệnh bệnh, con thấy chú nên đi khám lại bệnh của chú, đồng ý vs chú là cũng có 1 số thành phần fan cuồng, nhưng ko phải ai cũng như chú nghĩ nhá, nói ''

'' 
WTF: Mấy bác nói chuyện hài quá đấy
Thử hỏi mấy người là người nổi tiếng đấy. Ăn nói thế fan nó quăng shit vào mặt cho đấy
Mấy bạn là thần tượng midu đấy.. Chị ta chắc k koi mấy bạn ra cái gì đâu
Thần tượng của bọn tôi. Dù xa thì xa đấy. Dù k biết tâm gan họ thế nào
Nhưng bề mặt họ vẫn làm cho bọn tôi yên tâm và yêu mến.
Còn mấy người. Nen cảm tạ người ta vì mn trả tiền mà xem trò hài của mấy bác
K có khán giả. Thì mấy bác bốc đất mà ăn với nghề này ''


'' 
FAN MIDU cho rằg VVIPs đang GATO vì MIDU đc đóng QUẢNG CÁO cùg BIGBANG - xin thưa VVIP bọn tôi chã rảnh hơi đâu mà lại đi ANTI cái loại người trơ trẽn và 2 mặt như chị.Còn cái bác LÊ HOÀNG cũg rảnh dữ lắm nên mới lôi việc THẦN TƯỢNG KPOP ra nói:) Hẹn chị sau khi về Việt Nam nhá. e đảm bảo chị đag và sẽ có thêm rất rất nhiều ANTI vì cái tội GIẢ TẠO của chị ♥ MIDU
p/s: VIP nói nhẹ nhẹ thôi... nói nặg wá chị ấy méc 5 trai thì chết. đc đóg Quảg cáo cùg BIGBANG cơ mà.MIDU giờ đã "nổi tiếg" quá mà :) ''


'' 
Ơ mà chú gì đó ơi cho cháu hỏi
Thế nếu fan không đứng nắng hay đứng cả buổi thì AI XEM CA SĨ VIỆT NAM HÁT ạ? ''

 ''  
có 1tr thà mua vé tặg cho các fan còn hơn là cho bác bác ạ. còn c. c ơi. thử mà fan của c nv xem?! c có nhảy cẫg lên sug sướg ko hay lại kiu fan c bị cuồg c!!!! r để ngta kiu fan c bệnh?!!!!
 ''
 
 
''  Mang thư fan gửi mình ra mổ xẻ trên TV-bó tay.Mỗi lần xem show bigbang , bố mình toàn trêu vì mình hò hét trước mặt máy tính và toàn có những tiếng cười được trêu mình từ bố mẹ. Người yêu mình thì thấy mình quá điên loạn xong a ấy hâm mộ bằng kiều cũng chẳng khác gì mình nên đành phải ngậm bò hòn làm ngọt. nhưng hâm mộ ai đó giúp xả street hiệu quả, vì thấy 5 zai cười mình cũng cười theo. Đôi khi bấn loạn tý cũng vui vui, vì con người mà, chẳng ai hoàn hảo ''
 
 
'' Hựa. Phán như thấnh ấy. Liên tưởng từ chuyện yêu xa mà sang cả yêu thần tượng == ''
 
 
'' 
chính thức anti trỵ MIDU nhá! e ko gét trỵ vì BB mà bây giờ e mới thấy cái bản chất giả tạo, 2 mặt của trỵ, viết stt trên face thì nói là rất hanh phuc ví là 1 fan bự của BB, dc là 1 V.I.P, sung sướng khi chuẩn bị gặp BB, có quà tặng cho BB, rủ rê BB qua VN chơi này nọ, mà giờ lên tv đụng chạm tới V.I.P, nói V.I.P là fan cuồng, lũ bệnh hoạn....ủa vậy chẳng khác nào trỵ đang nói trỵ à =))))))''
 
 
nói không phải giỡn chơi chứ !!! bên nước ngoài người ta xem ca nhạc toàn đứng từ sáng đến khuya lận !!! đứng đông cực kì , cũng nhảy múa, xỉu lên xỉu xuống cũng vì mê nhạc, hâm mộ thần tượng !!!! nhưng vẫn có văn hóa,người tốt....thế riêng VIỆT NAM thì ko như thế được ah !!! HAI NGƯỜI NÓI CHUYỆN TÀO LAO TẦM PHÀO WA !! ''
 
 
ps : Tới đây thôi =))
- Bão lớnn qá r ='' ]]]
- Ai muốn xemm thêm thì vào link 
'' http://www.youtube.com/watch?v=92mbKpxprLc ''
và xem comment nhé : )
- Đấy là chưa vào face của Du =( Hiện tranq face của Du đaq bị VIP đột kích =))
 
 
 
- Giờ tới lượt Gemi nhé : )
 
'' 3 máll dạy là khôq nên vô lễ vs' nquời lớn =)) Em khôq bệnh và đầu óc cũng fát triễn nên em sẽ  bình luận 1 cách  '' CỰC KỲ LỊCH SỰ '' vs' bác và trị =)) chữ '' CỰC KỲ LỊCH SỰ '' thì đối vs' nhữnq ai hay theo dõi blog của  Gemi sẽ hiễu ý nqĩa sâu xaaaaaa của nó : ) 
- Nói thật =) Như các comment trên . Gemi thấy 2 nquời nói chiện hôq dính đc 1 miếnq dì ?! Chẳng lẽ không fân biệt đc thế nào là THẦN TƯỢNG và thế nào là YÊU XA sao ?! Mặc dù Gemi không thể hiễuu 9 xác 100% về cái từ '' YÊU XA '' nhưnt Gemi cũq như các bạn cũq b' fân biệt đc 2 từ đó nó không lqan cm dì tới nhau =)) Vs' lại 2 nquời fán cứ như thánh ấy ?! cái dì BỆNH cơ ?! Cái gì ĐIÊN ?! Chúq tôi sao ?! Chúq tôi khóc khi gặp nhữnq nquời chúng tôi yêu mến và ngưỡng mộ là BỆNH sao ?!  Khóc là cái cxúc bình thường của 1 c.người ! Chúq tôi khóc thì là BỆNH sao ?! Chúng  tôi  mua hình thần tượng của chúnt tôi về treo thì lqan dì đến m.n ? có làm ảnh hưởng tới sự fát triễn của đất nước hay tận thế hay khônng ?! Nếu không thì tại sao chúng tôi ĐIÊN . ?! NỰC CƯỜI QUÁ =))) 
- Có nquời hâm mộ cầu thủ bónq đá , hâm mộ các nhà thơ thi sĩ , hâm mộ các nhân vật phim hoạt hình ....... và hàng trăm thứ đc hâm mộ khác... tại sao không nói gì mà lại lên án chúng tôi ?! Chúq tôi cũng như họ.. họ yêu bóng đá thì chúng tôi yêu thần tượng ?! khác gì nhau sao ?! Khi xem bóng đá họ có la hét không ?! thế tại sao chúng tôi xem thần tượng thì không đc quyền la hét hay cỗ vũ ?! Nói chúng tôi làm chật đường khi thần tượng về nước . Vậy những hôm có ''BÃO'' bóng đá .?! Đua xe ?! Đi bão có làm chật đường hay cản trở giao thông không ?!
- Bác LêHoàng có nói những thần tượng chĩ thể hiện và đó là tác phong . ý của bác có phải là nói những thần tượng của chúng tôi là con người giả tạo ?! Nếu đúng ý bác là như thế thì bác nên xem lại cô ''HÓTGƠ'' đang ngồi cạnh bác . Gỉa tạo 1 cách trơ trẽn =)) Vânt ! cháu không công nhận rằng thần tượng của cháu HOÀN TOÀN HOÀN HÃO . và cháu cũng không công nhận rằng BIGBANG của cháu KHÔNG GIẢ TẠO . Nhưnt họ làm cho chúng cháu yêu mến : ) Và cho dù có GIẢ TẠO cũng không khiến người ta phải ghét !! Theo BIGBANG không lâu . Chĩ đc hơn 1 năm . và dù có là 1 VIP kỳ cựu theo đến 6 năm thì cũng không biết và hiểu rõ đc c.người thật của từng người trong BIGBANG.  Nhưnt trong suốt 1 thời gian qua .. Theo nhận biết của cháu thì BIGBANG là 1 nhóm 5 người . và 5 người đó luôn luôn tốt và ai cũng có 1 trái tim ấm áp vô cùng . Không phải GIẢ TẠO . C.xúc mà họ mang lại cho cháu là 1 c.xúc thật . Nước mắt rơi vì họ là những giọt nc'' mắt từ tận trong tâm hồn .  Bằng chứng : 
- TOP đã lều mình chống đẩy khi hàng rào chắn của fan bị gãy . và việc đó có thẻ nguy đến tính mạng . TOP đã không sợ gì và đã chặn hàng rào đó. 
~ Đó có fãi giả tạo hay không ?! Đó là hành động ! Chứ không phải lời nói ! Thử hỏi các người khi gặp chuyện như thế các người có làm như TOP hay không ?! Hay chĩ lo chạy đi kiếm chỗ trú thân ?! Sngĩ đi !! ĐỪNG CÓ PHÁT BIỂU MÀ THAY VÀO ĐÓ LÀ THẤU HIỂU !!!!!
 
 
 
~ Trong THE BIG SHOW 2011 . lúc đó G-Dragon đang bị mắc kẹt trong đám đông hung hãn đó khi anh đang cố đi lên sân khấu. Lúc đó anh cũng bị ngã nhưng anh lại thấy có một cậu bé đang bị ngã trên sàn và ngay lập tức ôm chặt lấy cậu bé. Khi các vệ sĩ cố gắng giúp G-Dragon thì anh đã cương quyết từ chối và vẫn ôm chặt cậu bé vì các vệ sĩ từ chối giúp đỡ cậu bé mà chỉ muốn đưa G-Dragon thoát ra khỏi đám đông. Có lúc đã có một thùng rác bị đổ vào người cậu bé và G-Dragon đã ôm lấy thùng rác để đỡ cho cậu bé.
 
 
 
~ Nhữnt hành động của họ luôn làm cho người khác mặc dù khôq fãi là fan nhưnt cũnq cảm thấy họ là những thần tượng tốt . Còn hơn những nquời luôn chĩ biết nqồi 1 chỗ và phán xét chuyện thiên hạ. Còn phán xét 1 cách mù quán và thiéu snghĩ ....
 
 
- Cách đây không lâu trong tour diễn cuối cùng của BIGBANG tại Hàn . 5 chàng trai ấy ! Những thần tượng đang ở trên đỉnh cao . Họ đã quỳ xuốnq trc'' fan của họ . 
 
- Các người !!! Tự xét lại bản thân các người đi . Cũng là nghệ sĩ . Nhưnt chĩ b' chê bai người ta . trong khi bản thân mình còn không được bằng người ta...Thật đáq xấu hổ . 
 
 
- Bỏ BIGBANG qua 1 bên.  Bây giờ nói về VIP  nhé =))))
 
 
- Bác LêHoàng nói như thế là BỆNH . Thế 80.000 fan của BIGBANG đã đến xem Alivetour đều BỆNH hết à !?  Chưa tính fan VN và các nước Alive Tour không đến ... Đã là người của công chúng thì phải biết sngĩ trc'' khi nói chứ ?! Chĩ biết nói người ta CUỒNG . BỆNH blaa .. blaa ..
 
- Có bao giờ nói khi VIP đi làm từ thiện không ?! Có không ?! Các nquời bảo chúng tôi CUỒNG vậy biết CUỒNG  là cm gì không?! Những kẻ chĩ biết tạo scandal không đáng để chúng tôi hâm mộ và yêu quý .. Hãy nhìnn cộng đồng fan Kpop nói chung và cộng đồng VIP nói riêng mà xem . Các nquời có sống từng ngày từng ngày vs' họ không mà cứ tỏ ra là hiểu lắm . Các nquời có biết trong 4rum hay diễn đàn fan . Đều có nội quy riêng và nội quy qtrọng nhất là  KHÔNG GÂY WAR HAY CÓ LỜI LẼ THÔ TỤC TRÊN 4RUM / DIỄN ĐÀN . HÃY THẦN TƯỢNG 1 CÁCH CÓ VĂN HÓA VÀ THỂ HIỆN SỰ VĂN MINH LỊCH SỰ. Vânt chúng tôi không hoàn toàn hoàn hảo . Nhưnt chúng tôi đang từng ngày từng ngày sửa chữa nó và mọi thứ đang dần đi vào nề nếp . Ngày 27.12.2012. ngày mà tôi kô bao giờ dám quên . Ngày 5 thằng nhóc ấy quỳ xuốq cảm ơn fan của chúng nó . Đã có rất nhìu VIP và trog đó có tôi . Đã khóc vì họ . Cxúc thật chứ kô fãi GIẢ TẠO . Tràn ngập các trang mạng đều ngập màu VÀNG . Chúnt tôi để cùng 1 avata

 
- Chúng tôi có cùng 1 sngĩ và cùng 1 cảm xúc . Hàng ngàn VIP trên tấc cả đất nước đều khóc . Chúng tôi ! Những c.người không hề qen biết . Như đc nối lại  và chúng tôi khuyên nhau trong nc'' mắt .. '' ĐỪNG KHÓC ''    
 
 
- Ngày vụ nổ 10 người chết xảy ra . trong đó có 2 YGLover . Chúng tôii ! VIP VIỆT và VIP trên khắp các nc'' trên thế giới cùng nhau cầu nguyện và chia buồn . Chúng tôi . những người khác nhau về ngôn ngữ , nơi sống .. nhưng vẫn thông cảm và hiểu cho nhau .
 
 
- Alive tour không đến ViệtNam . Các VIP trên toàn thế giới đã chia buồn vs' VIP ViệtNam '' ĐỪNG BUỒN . RỒI HỌ SẼ ĐẾN VIỆT NAM VÀO 1 NGÀY ĐẸP TRỜI NÀO ĐÓ . HÃY HY VỌNG VÀ YÊU 5 CHÀNG TRAI ẤY NHÉ '' -  1 VIP nước nqoài gửi VVIP .
 
 - 1 VIP DaĐen đã nói : '' Nếu vì ghét Kpop mà ghét cả BIGBANG thì khác gì nhìn vào 1 người da đen và khẳng định họ là ngườii CHÂU PHI ? Khi tiếng nhạc bật lên . 5 con người ấy bước ra . Tôi la hét và vẫy cao chiếc vương miện vàng trên tay  . Tôi hòa mình vào âm nhạc của họ . Nhãy múa la hét như chĩ có 1 mình tôi . Khi nhìn lại xunq qanh tôi toàn những con người da trắng , tuy khác màu da nhưng chúng tôi hòa làm 1 trong âm nhạc của họ . '' 
 
 
 
- VIP family như 1 gia đình thứ 2 của tôi . Bên họ tôi cảm thấy ấm lòng . Và những đều tôi không thể chia sẽ vs' gia đình .. tôi chia sẽ vs' họ.  họ lắng nqe và luôn hiểu tôi =)  
 
 
 
 
 
 
 
 
 
- CHỐT LẠI . CHÚNG TÔI KHÔNG CUỒNG. CHÚNG TÔI KHÔNG TỆ NHƯ CÁC NGƯỜI NGHĨ . NẾU 1 NGÀY CHÚNG TÔI CÓ THẬT SỰ CUỒNG . THÌ CŨNG LÀ DO CÁC NGƯỜI QUÁ CHÈN ÉP VÀ KHÔNG CHỊU CHẤP NHẬN SỰ THAY ĐỔI CỦA CHÚNG TÔI . CHÚNG TÔI BIẾT CHÚNG TÔI ĐANG LÀM GÌ VÀ MỌI VIỆC CHÚNG TÔI LÀM ĐỀU CÓ SUY NGHĨ CHỨ KHÔNG PHẢI BỪA BÃI .  VÀ LÀM ƠN ĐỪNG ĐEM THẦN TƯỢNG CỦA CHÚNG TÔI RA MÀ PHÁN XÉT .
VÌ 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
- TỚ GÉT ĐỨA NÀO ĐỤNG ĐẾN BIGBANG CỦA TỚ
- CÀNG GHÉT ĐỨA NÀO CÓ Ý ĐỊNH CHÊ BAI BIGBANG CỦA TỚ
- NGƯỜI TỚ YÊU KHÔNG PHẢI BÀY RA CHO CHÚNG MÀY NÓI
- NGƯỜI TỚ YÊU THÌ CẤM AI ĐỤNG AI SỜ
- KỂ CẢ TRONG QUÁ KHỨ THÌ CŨNG CẤM ĐỨA NÀO XÚC PHẠM ...
 
ps Cảm ơn m.n đã bõ time ra ngồi đọc . : ) Thanks for watching !
see full at  http://blog.zing.vn/jb/dt/banh_quy_ngon_tuyet/14964382?from=friend#

15 tháng 3, 2013

NGƯỜI CON GÁI CỦA TÔI - CHAP 20, Ngoại truyện chương 2 và 3



 - CHAP 20


Đã là đầu tháng 2.

Tuyết vẫn rơi dày trên mái nhà của 5 người con trai.

“Cốc cốc”

- Anh Top, đến giờ ăn sáng rồi!

“Cốc cốc”

- Anh Daesung, đến giờ ăn sáng rồi ạ!

“Cốc cốc cốc”

- Bữa sáng đã sẵn sàng, anh Young Bae!

và cuối cùng, “cốc cốc”

- Cậu mà không ra ăn điểm tâm là chút nữa không còn đâu nhé, Seung Ri.

- Này, cậu có phải là fan của BIGBANG không vậy? Sao hôm nay cũng nói vậy hả? phải gọi tớ bằng oppa nghe chưa?

- Oppa Gwang Ju style? Này, tớ thà bị bó bột thêm một tháng còn hơn gọi cậu là oppa nhé!

- Hai người vẫn tiếp tục cãi nhau đấy à? Young Bae huyng ngáp một cái rõ to.

- Anh Young Bae đã dậy rồi sao? Chúc anh ngon miệng nhé.

- Tuần sau là ngày em tháo bột rồi phải không?

- Vâng, em đã hẹn với bác sĩ rồi.

- Ji Yong chưa dậy sao? Top hyung vừa ngồi xuống bàn ăn.

- Hôm qua anh ấy về trễ nên em không gọi.

- Vậy Eun Mi đi một mình được chứ? Có cần tôi nhờ anh quản lý đưa đi không?

- Em đi một mình được ạ, không sao đâu.

- Top hyung à, tại sao có mỗi mình hyung là vẫn còn nói chuyện trang trọng với Eun Mi vậy? Seung Ri đang ăn ngấu nghiến món ăn mà Eun Mi chuẩn bị cho bữa sáng.

- Này, cậu mà không nhanh ăn đi là ngày mai cậu khỏi đi xem phim của hyung luôn nhé.

Thời gian trôi qua nhanh thật. Đã hơn một tháng kể từ ngày tôi về Hàn Quốc để gặp Eun Mi, nhưng mà mọi chuyện đã thay đổi nhiều quá. Trong một tháng đó, Eun Mi đã rất thân thiết với Seung Ri, tôi cảm nhận được 2 người xem nhau như những người bạn thực sự. Young Bae hyung cũng rất thoải mái với cô ấy. Top hyung vẫn còn giữ một khoảng cách nhất định, không vô tư nhảy nhót với chúng tôi mỗi lần có Eun Mi ở đó. Ji Yong hyung, dĩ nhiên đã có Dara noona, thường không tỏ ra quan tâm trực tiếp đến cô ấy. Còn về phần tôi, nó như kiểu một mối quan hệ ngại ngùng, mặc dù tôi cố tỏ ra bình thường nhưng thật ra tôi đang cố lẩn tránh ánh nhìn của cô ấy, chẳng vì lý do gì cả, chỉ là tôi nhận ra mình không phải là người mà cô ấy cần tìm, và có lẽ cả tôi cũng thế.

Cho đến một hôm…

Ngày cô ấy đến bệnh viện tháo bột…

Cũng là ngày cuối cùng tôi ở phòng thu để thu âm bài hát cuối cùng cho album mới. Công việc kết thúc sớm hơn tôi tưởng rất nhiều.

9 giờ tối… và không có nơi nào để đi…

Tôi lái xe về nhà, định bụng sẽ tự thưởng cho mình một ly rượu nhẹ, một việc mà lâu lắm rồi tôi chưa làm.

Trong nhà không có ai cả, dĩ nhiên một ngày cuối tuần như thế này thật lý tưởng để đến bar NB, nơi Ji Yong hyung, Young Bae hyung và Seung Ri gặp gỡ những người bạn, và Top hyung đã có chương trình với đoàn làm phim. Hôm nay Eun Mi tháo băng cánh tay, có lẽ giờ đang đi dạo đâu đó để hít thở không khí. Vả lại cô ấy cũng đã làm quen một số bạn đồng hương từ lúc mới sang Hàn Quốc. Chỉ có mỗi tôi là không liên lạc với bạn bè được, không có ai để gọi điện, không có nơi nào để đi.

Trong căn phòng khách tối chỉ có ánh sáng của đèn bàn, cầm ly rượu trong tay, tôi tự chúc cho album của mình thành công tốt đẹp và uống hết một ly đầy, thêm một ly rữa, ly nữa rồi lại muốn gọi điện cho một ai đó. Tôi tìm số của Eun Mi trong điện thoại của mình và gọi cho cô ấy.

Đầu óc hơi chuếnh choáng…

Tôi không biết là mình đang nghe nhạc chuông hay nhạc chờ của Eun Mi, chỉ biết rằng đó là bản piano Unilateral Love. Ngân nga theo giai điệu của bài hát, tôi thầm nghĩ rằng có lẽ chỉ một tháng nữa thôi, fan của tôi sẽ được thưởng thức nó. Chuyện diễn ra tiếp theo khiến tôi rất bối rối nhưng không thể nhớ nổi là mình đã bối rối như thế nào. Điện thoại của Eun Mi được đặt ngay trên chiếc bàn nơi góc phòng hơi chéo so với bộ bàn ghế tôi đang ngồi. Tôi gọi rất lâu mà không biết rằng nó đang ở cùng một nơi với tôi, đôi mắt đang yêu cầu một giấc ngủ, và giấc ngủ thì đang rù quến đôi mắt của tôi. Rồi từ hướng phòng tắm, một bóng người xuất hiện, tiến thẳng đến chiếc bàn, nơi đặt điện thoại.

- A lô!

- A lô!

Tôi bỗng giật mình, ai đó ở đằng kia cũng giật bắn mình.

- Eun Mi?

- Anh Dae Sung? sao anh lại ở đây?

- Anh…

- Á á á á, khoan đã, tại sao anh lại ở đây? Anh đã thấy những gì?

Thấy những gì ư? Trước mắt tôi là một Eun Mi tay đã tháo bột, để lộ làn da trắng muốt, vì cô ấy đang tắm, và vì trên cơ thể cô ấy giờ đây chỉ có một mảnh khăn trắng che hờ, mặc dù tôi không còn tỉnh táo nhưng vẫn có thể thấy một làn khói mỏng bốc lên từ người cô ấy cùng với mái tóc ướt sũng. Trong ánh sáng vàng mù mờ của đèn bàn, tôi chỉ nhìn thấy điều đó trong khoảng 2 giây vì ngay sau đó cô ấy lập tức nắm chặt chiếc khăn lại, che chắn những khoảng da mà tôi đã vô tình nhìn thấy.

- Anh… say….

Đồ vật trong phòng bỗng dưng xoáy hết cả lại. Sau đó tôi không còn nhớ gì nữa.

Tôi đang bước đi trong căn phòng ấm áp trải thảm đỏ, mắt nhìn theo người con gái kiều diễm đứng trên cầu thang đá hoa cương với nụ cười tươi như ánh nắng đầu tiên của mùa xuân. Cô ấy đưa tay cho tôi, nhưng lúc tôi cầm lấy bàn tay của cô ấy thì bàn tay đó lạnh ngắt như không có hơi người. Tôi bất chợt rùng mình. Nhìn lại căn phòng, nó đã trở thành một khu vườn phủ đầy tuyết lạnh lẽo, đứng trước mặt tôi không phải là một người con gái mà là một ông già tuyết đang nhe răng cười. Tôi giật mình tỉnh dậy, thấy mình vẫn đang nằm ở chiếc ghế dài trong phòng khách, áo khoác ngoài đã được cởi ra, trên trán tôi vẫn còn nguyên chiếc khăn lạnh ngắt và có mùi trà gừng phảng phất đâu đây. Tôi nhìn đồng hồ, đã 2 giờ sáng. Eun Mi đang nằm ngủ trên chiếc ghế tựa ở một bên, trên tay còn cầm chiếc khăn của tôi, dĩ nhiên là trang phục đầy đủ. Tôi với tay lấy tách trà gừng uống hết, thấy đầu óc tỉnh táo hơn một chút. Có lẽ vì chăm sóc tôi mà Eun Mi phải ngủ trên chiếc ghế này. Ngày cô ấy tháo bột, tôi không chúc mừng được gì đã đành, còn không cho cô ấy có thời gian nghỉ ngơi. Nghĩ vậy, tôi liền nhẹ nhàng bế Eun Mi lên tầng hai, phòng của cô ấy. Nhưng chưa đến cầu thang, cô ấy đã tỉnh dậy

- Anh đang làm gì vậy?

- Bế em lên giường.

Hình như cô ấy hiểu lầm ý của tôi, nhảy ngay xuống bậc cầu thang tôi đang đứng, khiến tôi một phen suýt ngã ngửa.

- Anh…. anh…. Eun Mi không thốt nên lời

- Đừng hiểu nhầm chứ, chỉ là anh thấy em vì chăm sóc anh mà ngủ không thoải mái, anh chỉ định bế em lên phòng để em ngủ thôi mà.

- Vậy chứ lúc nãy tại sao anh lại ở nhà? không phải anh đến công ty để thu âm sao, không phải anh rình em tắm chứ?

Tôi cười.

- Em nhìn anh giống kẻ chuyên đi rình người khác tắm lắm sao? Hôm nay anh hoàn tất việc thu âm sớm nên về nhà sớm, anh tưởng em ra ngoài rồi. Mà tại sao ở nhà lại không chịu bật đèn lên?

- Vậy anh nhìn em giống kẻ xài điện phung phí lắm sao? Vì không có ai ở nhà nên em mới tắt hết. Mà sao anh lại gọi điện cho em hả? Lúc đó anh có thấy gì không?

- Lúc đó anh say, nhưng cũng kịp nhìn thấy một vài thứ…

- Anh…

Nói rồi Eun Mi quay sang… bóp cổ tôi như bóp cổ vịt…

- Anh chán sống rồi!

- Anh… ặc… anh đùa… lúc đó anh say quá rồi đâu còn nhìn thấy gì nữa.. ặc ặc… thả tay ra đi!

Kể từ lúc đó tôi thề rằng, trong những trường hợp như thế này, giả ngốc chính là liều thuốc duy nhất cứu sống được bản thân, nếu không bạn sẽ bị người kia bóp cổ cho đến chết vì thẹn.

- Ai biểu uống Vodka làm gì!

- Cái gì? Anh uống Vodka? Không phải là rượu vang sao?

- Nếu là rượu vang thì đâu có say đến mức nằm vật vờ không biết gì, còn mê sảng nữa?

- Ai bảo em không bật đèn lên, mà anh đã nói những gì?

- Anh cứ nói nhíu hết cả lại, chữ nọ xọ chữ kia làm sao em biết anh nói những gì.

- Vậy sao? Xin lỗi nhé.

- Xin lỗi gì chứ! Bỏ đi. Này, mà anh định theo em lên phòng thật à?

Mải nói chuyện, tôi quên mất chúng tôi đã đi hết cầu thang và tôi đang đứng trước cửa phòng của Eun Mi.

- Không, anh đâu có ý đó, vậy anh lên phòng đây.

- Vậy, anh ngủ ngon nhé.

- Ừm, Eun Mi cũng ngủ ngon.

- Xin lỗi vì đã hiểu lầm anh.

- Không có gì. Là anh xin lỗi em mới đúng, nếu anh báo trước cho em thì đã không có việc gì xảy ra rồi.

- Anh lại nhận hết tất cả lỗi về mình đấy à, không sao cả mà.

- Ừ, vậy… cánh tay em đã thoải mái hơn rồi chứ?

- Ừm, từ ngày mai em có thể thoải mái nấu những món ăn anh thích rồi, nếu anh có thời gian ăn chúng.

- Sao lại không? Anh rất thích những món ăn ngon mà, nhưng em phải nấu thật ngon. Mà em mới tháo bột cũng đừng cử động nhiều quá, sau này sẽ ảnh hưởng đấy.

- Ừm…

Chuyện diễn ra sau đó cũng bất ngờ không kém chuyện cách đây vài tiếng. Eun Mi kiễng chân hôn má tôi một cái, khiến tôi đứng trơ ra như bị ai trét sáp lên người.

- Ngủ ngon.

Nói rồi Eun Mi đóng sầm cửa lại, mạnh đến nỗi tôi có thể cảm giác được một cơn gió được tạo nên từ nó. Và tôi cứ đứng ngây như phỗng như vậ y cho đến khi cơn buồn ngủ lại kéo đến. Tôi không hiểu cảm giác này là gì, nên cứ đeo theo khuôn mặt ngây như phỗng đó về phòng của mình, lên giường nhưng vẫn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Khuya hôm đó, Eun Mi đã khiến cho một chàng khờ không thể ngủ được vì nàng…

Read full at: http://jaciedream.tumblr.com/
or
http://www.facebook.com/media/set/?set=a.524264027591968.128818.100000251253693&type=3


-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

NGOẠI TRUYỆN CHƯƠNG 2

Cánh cửa căn phòng tầng 2 đang đóng ngay đằng sau lưng tôi. Tôi dựa vào nó, hơi bàng hoàng. Tôi vừa hôn lên má Daesung. Chỉ là một nụ hôn nhẹ như gió thoảng nhưng không hiểu sao nó khiến mặt tôi đỏ bừng lên và tim đập rất nhanh. Tại sao tôi lại làm thế cơ chứ?

Hôm nay tôi đã đi tháo bột ở cánh tay, tuy vẫn hơi đau nhưng đã thoải mái hơn rất nhiều. Có thể bạn sẽ không hiểu sự chịu đựng của tôi trong vòng một tháng qua, khi không thể tắm và việc gội đầu thì vô cùng khó khăn. Vậy nên tôi quyết định về nhà và tự thưởng cho mình được ngâm trong bồn nước nóng. Thật may vì tối nay cũng không có ai ở nhà cả, vậy là tôi tiến hành chiến dịch “gột rửa” của mình. Nhưng mà điều tôi không ngờ lại xảy đến, anh Daesung về nhà và ngồi ở phòng khách nhưng tôi không nghe thấy một tiếng động gì cả, có lẽ vì phòng tắm ở đây được thiết kế theo kiểu cách âm - tôi cũng không rõ thiết kế như vậy để làm gì. Lúc tôi vừa tắm xong và bước ra khỏi phòng tắm thì nghe thấy tiếng điện thoại, và thế là bắt gặp cái con người kia đang nằm vật vờ trên chiếc ghế dài, trên bàn là chai Vodka đã vơi đi một nửa. Tôi giật mình nhìn lại mảnh khăn quấn quanh người, con người kia không phải đang ở công ty sao? sao bỗng dưng lại ở đây và trong hoàn cảnh như thế này?

- Eun Mi?

- Anh Dae Sung? sao anh lại ở đây?

- Anh…

- Á á á á, khoan đã, tại sao anh lại ở đây? Anh đã thấy những gì?

Nhưng mà con người kia chỉ ú ớ được mấy câu rồi lăn ra ngủ không biết trời đất gì nữa…

Kể cũng lạ, tại sao lúc nào chúng tôi cũng mặt đối mặt trong những hoàn cảnh khó xử thế này, lúc trước tôi bị ốm, Daesung đã … cởi áo cho tôi, còn bây giờ thì anh ấy thấy tôi trong tình trạng trên người chỉ có mỗi chiếc khăn tắm. Lúc trước tôi ốm, Daesung chăm sóc cho tôi cả đêm, giờ đến lượt Daesung say rượu, tôi lại là người chăm sóc cho anh ấy…

- Em… có thể tránh xa anh và Dara một chút được không?

- … tại sao?

- Anh không muốn tình cảm của anh bị ảnh hưởng bởi em…

- Mong anh đừng nói vậy… em thậm chí còn không có một chút gì trong trái tim anh, em không đủ sức để khiến cho tình cảm của anh và chị Dara bị ảnh hưởng đâu, tại sao anh lại lo lắng như vậy?

- Ai nói với em như vậy?

- Còn ai biết ngoài ba chúng ta nữa sao? Vâng, em thừa nhận rằng em đã hơi trẻ con, em thấy ghen với chị Dara, em thấy ghen khi hai người ở bên nhau, cười với nhau, và em cũng buồn nữa… Nhưng mà, đó chỉ là tình cảm của em, của riêng em, chẳng liên quan gì đến chuyện giữa hai người cả, em chẳng là gì cả…

Giọt nước mắt nóng hổi bắt đầu lăn trên má tôi…

- Anh xin lỗi, nhưng mà em nhầm rồi, em là một người con gái tốt, không phải em không có chút gì trong tâm trí của anh, nhưng anh không phải là một người tốt, mong em đừng nghĩ về anh mãi như thế mà hãy tìm một người xứng đáng hơn…

- Vâng… em hiểu rồi…

Câu chuyện giữa tôi và anh Ji Yong kết thúc như thế… những ngày tôi được ở gần anh, chuẩn bị trang phục, đạo cụ cho từng thành viên nhóm nhạc mới, anh thì vừa bảo tôi làm cái này cái kia vừa quan sát và điều chỉnh, được làm việc với anh, được ở gần anh, ăn cơm chung với anh, nói chuyện với anh… đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất của tôi, nhưng cái ngày đó chính là ngày mà tôi muốn chị Dara biết đến tôi như là một tình địch, cái ngày mà tôi đưa thức ăn cho chị ấy dưới danh nghĩa của anh Ji Yong… nhưng kết cục, điều tôi nhận lại được chỉ là nước mắt. Ji Yong, anh ấy yêu chị Dara, không hề có chỗ cho tôi, vâng, tôi chỉ cần biết như vậy, biết rằng mình đã sai rồi, nên tôi mới nhờ anh Daesung và Seungri tìm cách để tôi nói chuyện với hai người. Tôi vẫn không quên ánh nhìn chăm chú đầy dò xét của anh Ji Yong khi tôi nói rằng tôi đã sai, rằng tôi là fan của BIGBANG, rằng tôi sẽ không bao giờ để lộ chuyện này ra, và rằng người tôi yêu là Daesung cơ, chứ không phải là người đàn ông đang đứng trước mặt tôi đây…

Tôi đứng trên sân thượng, lòng lạnh buốt, những cơn gió vẫn tiếp tục thổi như không biết rằng trái tim tôi đang cô độc thế nào, tôi cần một người để nói chuyện, để chia sẻ cái lạnh này với tôi… Đúng lúc đó thì anh Daesung nhắn tin đến, 15’ sau anh ấy đã có mặt trên sân thượng cùng 2 cốc cà phê nóng, hơi ấm của nó khiến tôi thấy dễ chịu hơn hẳn, nó ấm đến mức khiến cả người tôi đều nóng lên mà lúc đó tôi không biết rằng mình đã bị sốt.

Những chuyện sau đó tôi chỉ nhớ rất rời rạc, tôi chỉ nhớ anh ấy đã ép sát tôi vào góc tường, nhưng tôi mệt và buồn ngủ đến mức không còn sức chống cự nữa, ý nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu tôi chỉ là: “Daesung là một gã tồi”. Khi tôi mở mắt tỉnh dậy, đã thấy mình nằm trên giường trong một căn phòng rất đẹp, dĩ nhiên không phải là phòng trọ của tôi, càng không phải ở công ty, tôi thấy Daesung ngồi ngủ cạnh thành giường, còn tôi, áo quần trên người đã biến đi đâu mất. “Đúng là gã tồi mà”. Thật ra, chính tôi mới là người tồi tệ sau khi nhận được sự giúp đỡ hết lần này đến lần khác từ anh ấy mà vẫn nghĩ rằng anh ấy là người xấu.

Vâng, đó chính là ngày nhạy cảm đầu tiên của chúng tôi…

Rồi đến một ngày… khi tôi cùng với mọi người tham gia tiệc của công ty chúc mừng cho album mới, Dara noona đã gặp tôi và đề nghị trang điểm cho tôi để trông xinh đẹp hơn, vậy nên tôi không nỡ lòng từ chối.

- Eun Mi ah, tối mai em giúp chị và GD gặp nhau được chứ?

- Vâng, nếu vậy em sẽ tìm cách cho 2 người.

- Vậy cảm ơn em nhé. Và hãy nhớ, chiếc áo em mặc rất gợi cảm, sau ngày hôm nay nếu có ai đến tặng em một đóa hồng thì nhớ cảm ơn chị nhé, có lẽ đó sẽ là người đàn ông của em.

- Không có chuyện đó đâu ạ.

- Mà Eun Mi à, chị mong em sẽ thật lòng giúp cho chị và Ji Yong, bởi vị chị biết, em cũng thích Ji Yong, đúng không?

Im lặng.

- Tại sao chị lại biết?

- Phụ nữ luôn được Chúa ban cho một giác quan tuyệt vời mà. Chuyện Daesung thích em, có lẽ em cũng biết, đúng không?

- Sao ạ? Tôi cực kỳ ngạc nhiên.

- Không lẽ em không thấy ánh mắt của cậu ấy khi nhìn em sao? Không lẽ em không biết cậu ấy quan tâm đến em sao? Em không nghĩ rằng cậu ấy giúp em chỉ vì em là nhân viên YG thôi đấy chứ?

- Ơ, em…

- Nhưng mà, Eun Mi à, hiện tại cậu ấy đang rất lo cho album của mình, cậu ấy đã đặt hết tất cả tâm huyết của mình vào đó, vậy cho nên, em đừng khiến cậu ấy phải suy nghĩ thêm nữa, em hiểu chị nói gì phải không?

Tối hôm đó, tôi đứng một góc nhìn mọi người trò chuyện, phía bên kia, anh Ji Yong và chị Dara đang nói chuyện với nhau rất vui vẻ, vâng, dĩ nhiên đó không phải là nơi tôi thuộc về. Anh Daesung đang đứng đằng kia, cười với một cô gái nào đó trong công ty mà tôi không biết. Liệu anh ấy có thích tôi thật không nhỉ? Tôi hy vọng điều đó không phải là sự thật. Với lại, tôi không muốn anh ấy bị phân tán tư tưởng cho album mới.

Nhưng mà, chuyện gì đến cũng đã đến, tôi muốn tìm một nơi yên tĩnh để suy nghĩ, thì lại gặp Daesung. Nói chuyện được một lúc thì tình huống hơi nguy hiểm lại xảy đến.

- Ừm, anh có cái này tặng em.

- Cái gì vậy?

- Ừm…… cái này.

Anh Daesung chìa tay ra.

- Là sao?

- Em nhìn kỹ nhé!

Anh ấy giả vờ làm ảo thuật, biến ra một bông hồng đỏ thắm.

- Tặng cho người con gái đẹp nhất đêm nay!

Tôi hơi ngạc nhiên, Daesung mà tôi biết cũng có lúc lãng mạn thế này ư?

- Cảm ơn anh nhé!

Tôi mỉm cười. Nhưng mà, anh ấy hẳn phải biết ý nghĩ của bông hồng đỏ chứ. Tôi im lặng rất lâu, một khoảng thời gian khá dài đủ để làm tăng sự dũng cảm của một ai đó… và… anh ấy đã nắm tay tôi…

Tiếp theo sẽ là ngoại truyện chương 3 nhé ^^
Soon soon
Read full at: http://jaciedream.tumblr.com/
or
http://www.facebook.com/media/set/?set=a.524264027591968.128818.100000251253693&type=3

------------------------------------------------------------------------------------------------


NGOẠI TRUYỆN CHƯƠNG 3

Tôi lén nhìn Daesung, anh ấy đang mỉm cười, đôi môi của anh ấy giãn ra, hơi mím lại, có lẽ anh ấy không biết rằng mỗi lúc như vậy anh ấy rất đáng yêu. Đóa hoa hồng trên tay tôi hình như cũng khẽ mỉm cười. Daesung nắm tay tôi rất lâu, cho đến khi tôi nhớ lại những gì chị Dara đã nói với tôi lúc nãy.

“Hiện tại cậu ấy đang rất lo cho album của mình……vậy nên……em đừng khiến cậu ấy phải suy nghĩ thêm nữa, em hiểu không?”

Nếu là người đàn ông đứng trước mặt tôi đây, nếu là một trong những người mà tôi yêu mến, nếu như tôi hiểu về mức độ quan trọng của album này, album của một người đam mê âm nhạc đến mức quyết tâm theo đuổi bất chấp sự cản trở của gia đình, thì tôi có thể làm gì bây giờ?

Daesung à, mong anh hãy hiểu cho suy nghĩ của em…

Tôi lạnh lùng từ chối cái nắm tay của anh ấy, bước xuống cầu thang mà không nhìn lại lấy một lần.

- Mong anh đừng nghĩ em đáng thương để rồi ban phát tình thương một cách mù quáng như vậy. Em biết anh đang nghĩ rằng em buồn vì chuyện của anh Ji Yong và chị Dara, nhưng mà em không buồn chuyện gì cả. Trời khuya rồi, anh đừng đứng trên này mãi, sẽ bị cảm lạnh đấy.

“Nếu trong thời gian này album của Daesung vẫn chưa hoàn thành thì có lẽ phải dời album của cậu ấy lại thêm 6 tháng nữa, để dành thời gian đó cho nhóm nhạc mới, như vậy có được không?”

Chính tai tôi đã nghe chủ tịch Yang nói như vậy, nếu bây giờ anh Daesung không hoàn thành album thì có lẽ phải rất lâu sau anh ấy mới có thể có một album cho riêng mình. Việc duy nhất mà tôi có thể giúp là tránh xa anh Daesung, để anh ấy có thể hoàn toàn tập trung vào album mới…

Ngày… tháng… năm….

Tôi đang viết những dòng nhật ký đầu tiên trong cuộc đời, mà nó lại dành cho một ai đó, người mà thậm chí tôi còn không biết cảm giác của mình như thế nào…

Tôi sẽ gọi người đó là Mắt hí nhé!

Hôm trước anh ấy bị cảm lạnh bởi vì tôi, nhưng tôi chẳng làm được gì cả. Hôm nay tôi lại nghe chủ tịch bàn về chuyện sắp xếp lịch cho anh ấy tham gia tất cả các show ở Nhật đã có lời mời. Mọi chuyện thật lạ. Không phải đó là điều tôi muốn sao? Nhưng tại sao nó có chút hụt hẫng…. Bởi vì đó không phải là chủ ý của chủ tịch mà là của Mắt hí. Người đó đến đất nước của tôi, trong khi tôi lại đang làm việc trên đất nước của người đó, quả là trớ trêu mà…

Mấy hôm nay tôi không thấy Mắt hí ở công ty, mặc dù lòng vẫn dặn mình rằng đừng tìm kiếm giọng nói ấy, nhưng tôi vẫn mong được nghe thấy điệu cười của Mắt hí…

Bỗng nhiên tôi thấy nhớ…

Nhớ khuôn mặt của anh ấy, với đôi mắt nhỏ, sống mũi hơi gãy, đôi môi quyến rũ, với nụ cười khiến cho một ngày của tôi thật đẹp, tôi có nên vẽ nó ra không nhỉ?

Chỉ là… đừng biến mất như thế, Mắt hí à…. Và cố lên nhé… Em xin lỗi…

Ngày… tháng… năm…

Đã khuya lắm rồi…

Hôm nay xảy ra nhiều chuyện thật đấy…

Hôm qua tôi ở lại công ty hơi muộn một chút rồi ngủ quên lúc nào không hay, khi tỉnh dậy tôi thấy ai đó đã khoác chiếc áo ấm lên người mình… tôi tự hỏi đó là ai, liệu có phải là Jy không? Anh ấy thường xuyên ở lại công ty mà (chú thích: Jy là Ji Yong, vì Eun Mi không muốn ai đọc được nhật ký của mình nên chỉ viết bằng biệt danh tự đặt). Hay là Mắt hí nhỉ?

Sáng nay tôi đi làm, dự định sẽ hỏi xem chiếc áo đó là của ai thì thấy cả công ty nháo nhào lên. Mắt hí bỗng dưng không muốn đi nữa, chỉ để lại một lời nhắn cho chủ tịch rồi biến đi đâu mất. Mọi người gọi điện đi khắp nơi để hỏi thăm tình hình. Tôi cảm thấy rất lo lắng nhưng không biết làm thế nào. Nếu chủ tịch bắt gặp Mắt hí, thể nào cũng bị la mắng rất nhiều, nhưng tôi không tin Mắt hí sẽ bỏ đi đâu đó chỉ vì muốn trốn tránh trách nhiệm, thế nên tôi bắt đầu tìm từ nhà của Mắt hí. Vâng, và Mắt hí đang ở nhà. Tôi đã đúng. Nhưng vấn đề là anh ấy nhất quyết không chịu đi. Tôi thừa nhận đã thử dùng mỹ nhân kế để khiến anh ấy phải nghe theo lời mình, ra sân bay để lên đường sang Nhật, và nó hiệu quả một cách bất ngờ.

Sau khi người ấy lên máy bay, tôi bị gọi về công ty để hỏi thăm tình hình, mặc dù chủ tịch không hỏi tôi nhiều, nhưng tôi lờ mờ nhận ra rằng chủ tịch đã bắt đầu để ý đến thái độ của tôi cũng như mối quan hệ giữa tôi và Mắt hí.

Vậy là… tôi sẽ tạm xa người đó một thời gian… làm tốt nhé Mắt hí.

Ôi…nụ hôn đầu của tôi đã bị cướp mất như thế ư?

Ngày… tháng… năm…

Một ngày đẹp trời, nhưng tin tức đưa đến cho tôi thì không tốt đẹp như vậy. Chủ tịch gọi tôi đến văn phòng và hỏi về mối quan hệ giữa tôi và Mắt hí. Tôi đã không nói dối được, nhưng vì để bảo vệ cho những chuyện bí mật mà tôi đang giữ, tôi chỉ nói những chuyện liên quan giữa tôi và người đó. Bằng giọng nói nhẹ nhàng của mình, chủ tịch nhắc khéo tôi về quy tắc của những idol, đặc biệt là đối với những người nổi tiếng, nếu scandal tình cảm bị phát hiện, tất cả sự nghiệp và danh tiếng của người đó sẽ chỉ là một con số 0. Trong thế giới giải trí khắc nghiệt này, nếu muốn được công chúng chú ý đến thì phải dựa trên thực lực chứ không phải là những tin đồn. Cuộc nói chuyện kết thúc bằng việc tôi tình nguyện chuyển sang làm trợ lý quản lý cho Tb (chú thích: TOP)

Sẽ là những thử thách mới đây…

Biết rằng chuyện của chúng tôi sẽ không bao giờ đi đến đâu cả nhưng tôi vẫn có một chút buồn.

À, không biết Mắt hí thế nào rồi… chỉ là… thỉnh thoảng thấy nhớ mà thôi…

Ngày… tháng… năm…

Mắt hí gọi điện cho tôi lúc tôi đang chuẩn bị cảnh quay tiếp theo vào buổi tối. Tôi hơi lúng túng không biết nên nói chuyện với anh ấy như thế nào, chỉ biết khuyến khích anh ấy làm việc thật tốt.

Lúc anh về thì có lẽ sẽ không gặp em đâu, vậy nên hãy cố gắng làm việc nhé.

Tuyết đang rơi dày… giờ đây tôi lại nhớ những lúc ở Nhật, vật lộn với công việc để đạt kết quả tốt nhất, để những lúc gặp BB là tôi lại có thêm động lực để làm việc tốt hơn, sau đó được chuyển công tác sang Hàn Quốc. Tôi làm tất cả để được gần với thần tượng của mình… nhưng rồi lại phát hiện ra… khi cuộc sống của họ có tôi trong đó, khi tôi vô tình khiến cho cuộc sống của họ có một chút xáo trộn, tôi lại mong mình chỉ là một fangirl bình thường, ủng hộ họ từ phía sau, nhìn họ hằng ngày mà không ảnh hưởng đến nhịp sống và nhịp làm việc hằng ngày của họ.

Như giờ đây, sau khi gây ra rắc rối cho anh Jy, giờ đây tôi không thể tiếp tục giúp anh ấy được nữa, còn với Mắt hí, tôi chưa từng giúp anh ấy được một điều gì, chỉ toàn đem đến rắc rối cho anh ấy hết lần này đến lần khác.

Ước gì trong vô số những bông tuyết đang rơi ngoài kia, có 1 bông tuyết nào đó có thể đưa tôi đi xa khỏi nơi này, để tôi có thể suy nghĩ về những gì mình đã làm, và cảm xúc của mình đối với 5 con người ấy như thế nào…

Bỗng thấy thèm… một giai điệu ấm áp của Mắt hí…. những lúc như thế này, tôi biết âm nhạc của Mắt hí sẽ hàn gắn những mảnh vỡ trong tâm trí tôi. Vậy nên, Mắt hí à, làm việc thật tốt và nhanh chóng ra album nhé.

Ngày… tháng… năm…

Công việc hôm nay kết thúc sớm hơn thường lệ nên chúng tôi có thêm thời gian nghỉ ngơi. Tb lại muốn uống cà phê nữa, hôm nay anh ấy đã uống rất nhiều rồi, có lẽ anh ấy làm vậy để thêm tỉnh táo.

Cốc cốc.

- Mời vào.

- Cà phê của anh đây.

- Cám ơn Eun Mi.

Anh Tb đang ở trong phòng, bật nhạc thật lớn, tôi cảm thấy hơi kỳ lạ khi anh ấy nghe một bản Ballad, bản Love của Hata Motohiro, cũng là một trong những bài hát mà Mắt hí sẽ cover trong album mới.

- Anh cũng nghe bài này sao?

- Ừ, bài hát này thực sự rất tuyệt.

- Vâng, nó khiến em nhớ anh Daesung.

Tôi hơi lỡ lời, ba từ “anh Daesung” của tôi có vẻ hơi thân thiết.

- Eun Mi à, tôi có chuyện muốn hỏi.

- Vâng, anh cứ hỏi đi ạ.

- Chuyện giữa em và Daesung, tôi chỉ biết chút ít, nhưng tôi thật sự muốn biết chuyện gì xảy ra giữa hai người, tại sao Eun Mi lại xin đi theo tôi?

Dưới ánh đèn vàng trong phòng, trong giai điệu của bài Love, tôi đã kể cho anh Tb nghe hầu hết những chi tiết có thể kể được, anh Tb không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Có lẽ tôi hiểu cái gật đầu của anh ấy, anh ấy và Mắt hí rất thân nhau nên những hành động của Mắt hí anh ấy đều có thể hiểu.

- Nhưng điều tôi muốn biết là… tình cảm của Eun Mi với Daesung là thế nào? Khi Eun Mi làm tất cả những điều đó, ắt hẳn phải có nguyên nhân chứ?

- Thật ra em cũng không hiểu mình đang nghĩ gì, trái tim em cũng không mách bảo điều gì cả. Em chỉ làm những điều em cho là đúng.

Trái tim ơi, hãy cho tôi một câu trả lời đi chứ!

Câu chuyện cứ tiếp diễn như thế cho đến những ngày sau đó, tôi và anh Top vẫn tiếp tục trò chuyện trong căn phòng nhỏ, tránh cái lạnh cắt da thịt bên ngoài. Những ngày có lịch đóng phim, tôi phải thường xuyên giúp anh TOP chỉnh trang phục, chuẩn bị phim trường, tối đến tôi lại đem cho anh TOP 1 tách cà phê rồi cả hai lại nói chuyện cho đến khi mắt ríu cả lại… vậy mà… một tháng đã trôi qua nhanh chóng.

Giáng sinh đang đến rất gần, đoàn làm phim không vì thế mà làm lỡ kế hoạch quay phim, càng gần đến giáng sinh tiến độ càng nhanh hơn để mọi người có thể về nhà vào dịp lễ. Nhưng một chuyện không may lại xảy ra. Tối hôm đó, như thường lệ, tôi mang đến cho anh TOP một cốc cà phê thì không thấy anh ấy trong phòng, tôi hơi lo lắng nên đã đi tìm xung quanh. Từ cửa sổ nhìn xuống, tôi thấy anh TOP đang đứng dưới nhà, nơi tiền sảnh đang ngập đầy tuyết, có lẽ anh ấy không ngủ được. Tôi tìm thấy một chiếc áo lạnh to sụ để trên ghế, thế là đưa xuống cho anh ấy

- Anh TOP

- Eun Mi sao lại ra đây?

- Anh không lạnh sao? em đem thêm áo cho anh đây.

- Cảm ơn Eun Mi nhé.

Tôi nhẹ nhàng khoác chiếc áo lên vai anh TOP mà không biết rằng chính cảnh tượng đó khiến những fan cuồng đằng kia hiểu nhầm, trong khung cảnh tuyết rơi lãng mạn, bàn tay tôi vô tình chạm lên vai anh ấy. Nhưng ngày hôm sau, tuyết rơi không còn lãng mạn nữa, còn tay tôi bị 3 cô gái lạ mặt làm cho gãy.

- Nói xem mày là thế nào với anh TOP?

- Tôi là quản lý của anh ấy.

- Đừng đùa với bọn tao, nếu mà là quản lý mới thì chúng tao đã biết. Tại sao mày dám khoác áo cho anh TOP, còn đặt tay lên vai anh ấy nữa.

- Vậy giờ các người muốn gì, nếu nghe không hiểu thì vào đi, tôi đây không ngán.

Một ngày sau đó, tôi được chuyển từ bệnh viện nhỏ lên bệnh viện Seoul chỉ vì sự liều mạng của mình. Những người đó cũng đều biết võ, mà tôi thì không thể chọi lại cả ba người.

Giáng sinh đầu tiên ở Hàn Quốc của tôi trôi qua như thế. Điều duy nhất khiến tôi vui mừng và cũng lo sợ chính là anh Daesung đã trở về. Một tháng đã trôi qua rồi đấy, liệu anh ấy còn nhớ tôi không, anh ấy đến thăm tôi thế này chủ tịch có biết không? Công việc ở Nhật của anh ấy như thế nào? Hàng loạt câu hỏi cứ hiện ra mãi nhưng tôi không hỏi được gì cả. Thật mừng vì anh ấy đã trở về.

Chuyện của chúng tôi rồi sẽ như thế nào đây???

Read full at: http://jaciedream.tumblr.com/
or
http://www.facebook.com/media/set/?set=a.524264027591968.128818.100000251253693&type=3

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

NGOẠI TRUYỆN CHƯƠNG 4

Một đêm đầy tuyết, đêm 24 tháng 12

Tôi đang nằm trên chiếc giường trắng nhỏ mà tháng sắp tới tôi sẽ phải làm quen với nó - chiếc giường bệnh. Bên ngoài tuyết rơi nhiều khiến tôi lại nhớ đến đất nước Nhật Bản của mình, có lẽ cũng đang có tuyết rơi, và nếu là Hà Nội thì có lẽ bây giờ trời rét lắm.

Giáng sinh năm trước, tôi đến nhà thờ cùng nhóm bạn thân ở Nhật, còn giáng sinh năm nay tôi lại ở bệnh viện và sẽ chẳng nhận được lời chúc nào.

Cốc cốc!

Thật không thể tin nổi, người đang đứng trước cửa phòng kia không phải là ông già Noel như tôi vừa ước cách đây mấy phút, mà là anh Daesung!

- Ơ, anh Dae Sung, tại sao anh lại ở đây?

- Anh đến thăm bệnh.

Anh ấy đùa sao? giờ này bệnh viện vẫn cho người ngoài vào thăm được sao?

- Anh vừa mới nói với cô y tá ngoài kia rằng anh là chồng em.

Thế cơ đấy! Giáng sinh năm nay tôi còn được tặng món quà to đùng là một ông chồng nổi tiếng nữa cơ đấy!

Tôi thật sự không hiểu tại sao anh Daesung lại ở đây giờ này, nếu là vì tôi thì đúng là anh ấy quá liều lĩnh, một sự liều lĩnh không cần thiết, nhưng mà, có anh Daesung ở đây tôi cảm thấy rất vui, ít nhất là tôi còn có một người ở bên để tâm sự.

Chúng tôi đã nói rất nhiều chuyện và cũng chúc mừng giáng sinh nữa, chỉ có một chuyện mãi mà tôi vẫn không thể nói với anh ấy, rằng có một cô gái đã bị sự tử tế và đôi mắt biết cười của anh ấy làm cho hạ gục, nhưng mà… trong lúc này đây, tôi không thể nói bất cứ lời nào ngoài việc phủ nhận tình cảm vốn đã mười mươi trong tôi. Daesung à, anh có thể hiểu chứ?

Nhưng rõ ràng là anh ấy không hiểu, bởi vì một lúc sau đó, anh Daesung đã thôi cười mà trở về với nét mặt nghiêm nghị, cuối cùng là lấy cớ để tôi nghỉ ngơi mà không thèm nghe những gì tôi sắp sửa ngụy biện. Daesung à, nếu em bày tỏ tình cảm của mình, có lẽ em sẽ bị đuổi khỏi công ty mất.

Chuyện anh Daesung đến thăm tôi tuyệt nhiên không khiến tôi bối rối bằng việc ngay sau đó, anh TOP bước vào phòng, anh Daesung vì thế nên phải giả vờ là bệnh nhân nằm trên chiếc giường bên kia. Mọi việc diễn ra y hệt trong phim vậy. Chuyến viếng thăm chớp nhoáng của anh TOP khiến cho mọi việc cứ rối tung lên, tôi cũng không rõ mục đích của anh ấy là gì, chỉ biết rằng có một người nằm phía bên kia giường cứ mãi ho húng hắng.

Rồi thời gian cũng trôi qua thật nhanh, đến ngày tôi ra viện, không có ai giúp đỡ, tôi phải tự di chuyển về phòng trọ của mình… nhưng không may… vì tôi quên mất việc báo với chủ nhà nên họ nghĩ tôi đã về nước, phòng trọ của tôi giờ để lại cho người khác thuê, hành lý của tôi chỉ còn giữ lại được mỗi áo quần. Với tình hình của tôi hiện nay, muốn tìm phòng trọ cũng khó, thế là tôi dời về nhà của BIGBANG một thời gian. Khoảng thời gian đó có lẽ sẽ khiến tôi nhớ mãi, khi được cùng sống với thần tượng của mình trong một thời gian, khi được gặp cả 5 con người ấy hằng ngày. Sáng sớm dậy, khi tất cả mọi người đều đang ngủ, tôi rón rén bước xuống cầu thang, rón rén vào bếp rồi chuẩn bị bữa ăn sáng cho mọi người. Có những lúc vì cái chân của mình mà tôi không kịp tắt bếp, thức ăn cháy đen, thật may vì ngày hôm đó có mỗi Daesung là phải chịu đựng món ăn đó. Mỗi tuần một lần, tôi cùng chị Bo hyung đi siêu thị mua thức ăn và những đồ dùng cần thiết, sau đó chúng tôi phải phân loại những đồ dùng mới mua là của thành viên nào. Dĩ nhiên tôi không có quyền bước vào phòng riêng của mỗi người nên tôi chỉ dọn dẹp những phòng chung. Nếu có thời gian, tôi sẽ học thêm tiếng Hàn bằng cách xem các chương trình giải trí, nghe nhạc hoặc trang trí phòng khách.

Thời gian này, bằng một cách trực tiếp hay gián tiếp, mọi người đều quan tâm đến tôi, tôi thực sự rất cảm ơn điều đó. Đặc biệt là Seung Ri, những lúc gặp tôi cậu ấy lại làm trò cho tôi cười, nếu không cậu ấy sẽ chê tôi là con gái mà không chịu makeup, hoặc chê chiều cao của tôi, đôi lúc còn gọi tôi là bà thím. Nhưng mỗi lần tôi làm việc nhà là cậu ấy lại giúp đỡ, luôn miệng nói rằng đây là nhiệm vụ của maknae, và rằng thì vì tôi là con gái nên cậu ấy muốn giúp. Tôi biết cậu ấy rất muốn nghỉ ngơi nên đôi khi thẳng tay đuổi cậu ấy về phòng. Chúng tôi thân nhau đến thành thói quen, lúc nào cậu ấy ra khỏi nhà là cũng khai báo cho tôi cậu ấy đi đâu. Nhân nói đến chuyện này, tuy rằng tôi chỉ là ở lại nhà của BIGBANG, tôi cũng có một nhiệm vụ bí mật: cập nhật tình hình của các thành viên cho chị Bo Hyung, nếu các thành viên có nguy cơ xảy ra scandal, các manager sẽ lập tức xuất hiện với đủ thứ lý do trên đời.

Về các thành viên khác, anh Ji Yong ngoài việc thu âm và sáng tác những ca khúc mới ra, chị Dara là người duy nhất khiến mắt anh ấy nhấp nháy mỗi khi nhắc đến, những lúc còn lại, anh ấy thường gian mình trong phòng để sáng tác, chỉ thi thoảng quăng người lên chiếc salon trong phòng khách, bật nhạc thật to để giải tỏa stress. Mỗi tuần 2 lần hoặc hơn, anh ấy rời căn hộ vào khoảng giữa đêm cùng với hội bạn để đến club. Anh Top thì vắng nhà thường xuyên vì lo cho những cảnh quay cuối cùng ở phim trường. Anh Young Bae, người mà tôi thường gọi là mắc-bệnh-trầm-cảm, thường ở nhà suốt ngày và giam mình trong phòng, mỗi cuối tuần anh ấy đến nhà thờ cầu nguyện, thỉnh thoảng khuyên tôi nên ra ngoài cho khuây khỏa đầu óc. Lúc anh ấy nói vậy, tôi thực sự rất muốn tìm cho anh ấy một cô bạn gái.

Nhân vật chính trong giấc mơ những đêm gần đây của tôi, anh Daesung, hình như lúc nào cũng giữ khoảng cách với tôi, không nói, không cười, không nhìn nhau, chỉ đi lướt qua như vậy. Tôi không buồn, chỉ là có chút hụt hẫng, nhưng tôi cũng đã quyết định rằng không nên tiếp xúc với anh ấy nhiều, nếu chủ tịch biết được thì có lẽ tôi sẽ không bao giờ được nhìn anh ấy và các thành viên khác một cách gần gũi như thế này nữa.

Nhưng mà, hôm nay, chính là hôm nay, khi ngắm anh ấy ngủ say, tôi mới nhận ra rằng anh ấy rất xấu, cái mũi rất to, đôi môi rất dày nhưng đôi mắt lại nhỏ, vậy mà… tôi lại cảm thấy anh ấy rất gần gũi, như thể anh ấy luôn luôn ở bên tôi vậy, như thể tôi là một phần của anh ấy vậy

Mình yêu con người này thật sao?

Tôi vẫn đang tìm câu trả lời.

Trong căn phòng khách tối mù cùng với chai rượu mạnh đặt trên bàn, tôi ngắm Dae Sung ngủ rồi thiếp đi lúc nào không hay. Bỗng tôi thân toàn thân mình nhẹ bẫng, như đang bay trong không trung, trong giấc ngủ tôi nghĩ rằng vì cánh tay mới tháo bột nên tôi như được giải tỏa, nhưng mà… khoan đã… hình như có ai đang bế tôi.

Tôi mở mắt ra, là Daesung. Trong một giây, tôi đã cảm thấy niềm hạnh phúc lan tỏa như những mạch nước suối, tựa hồ như hơi ấm của anh ấy đang truyền sang cho tôi, tôi ước gì mình có thể nhắm mắt mãi để anh ấy mãi ôm tôi như thế này.

Nhưng giây thứ hai, tôi đã cất tiếng hỏi:

- Anh đang làm gì vậy?

- Bế em lên giường.

Hai chữ “lên giường” khiến tôi không thể nào nghĩ trong sáng được, liền nhảy phắt xuống

- Anh…. anh….

- Đừng hiểu nhầm chứ, chỉ là anh thấy em vì chăm sóc anh mà ngủ không thoải mái, anh chỉ định bế em lên phòng để em ngủ thôi mà.

Vậy mà nãy giờ anh ấy khiến tim tôi thót cả lại, thật đáng ghét!

- Vậy lúc nãy anh có nhìn thấy gì không?

- Lúc đó anh say, nhưng cũng kịp nhìn thấy một vài thứ…

Tôi biết anh ấy đùa, nhưng vừa nghe đến đấy mặt tôi đã đỏ bừng hết cả lên, nhìn khuôn mặt hả hê và giả vờ ngây thơ của anh ấy, tôi không tài nào chịu nổi, liền dùng hai tay bóp cổ anh ấy.

- Anh… ặc… anh đùa… lúc đó anh say quá rồi đâu còn nhìn thấy gì nữa.. ặc ặc… thả tay ra đi!

Nói chuyện một lúc là đã đến cửa phòng tôi.

- Vậy… cánh tay em đã thoải mái hơn rồi chứ?

- Ừm, từ ngày mai em có thể thoải mái nấu những món ăn anh thích rồi, nếu anh có thời gian ăn chúng.

- Sao lại không? Anh rất thích những món ăn ngon mà, nhưng em phải nấu thật ngon. Mà em mới tháo bột cũng đừng cử động nhiều quá, sau này sẽ ảnh hưởng đấy.

Chính lúc đó, khi nghe những lời quan tâm được nói bởi chính anh ấy, tôi mới nhận ra tim mình đang đập rộn ràng đến nhường nào. Tôi, một người con gái bình thường, vì quá mải mê chạy theo thần tượng đến nỗi đã gạt sang một bên tất cả những lời tán tỉnh, tất cả những người tốt mà trước đây tôi từng gặp, để bây giờ, tôi lại đang nhận được sự quan tâm từ chính thần tượng của mình… nhưng mà… đối với tôi… bây giờ anh ấy không phải là thần tượng của tôi nữa, anh ấy - người đang đứng trước mặt tôi đây - là một người đàn ông thực sự.

Tôi đặt một nụ hôn nhẹ lên má anh ấy.

Và bối rối vội che đi khuôn mặt đang nóng bừng của mình.

Đóng sầm cửa lại.

Để lại sau lưng một gã trai đứng ngẩn ngơ.

Khẽ mỉm cười.

Phải chăng đây chính là điều kỳ diệu của tình yêu?

Read full at: http://jaciedream.tumblr.com/
or
http://www.facebook.com/media/set/?set=a.524264027591968.128818.100000251253693&type=3











CHAP 21: XIN LỖI NGƯỜI TÔI YÊU

-------
Khi yêu một người, bạn sẽ không thể nào không nghĩ cho người mình yêu, khi người đó dồn hết tâm tuyết của mình vào một thứ gì đó, bạn không thể chỉ ích kỷ nghĩ đến điều khiến bạn hạnh phúc mà quên đi điều khiến người bạn yêu hạnh phúc...
-------

Một ngày tháng 2

Tôi tỉnh dậy vào một buổi sáng lâng lâng, khi vừa trải qua một giấc ngủ thật sâu và một giấc mơ thật kỳ cục. Tôi mơ thấy em đang mệt, đôi mắt em nhắm nghiền, tôi cảm thấy mình phải bế em vào phòng. Toàn thân tôi như có lửa, rạo rực và nóng bỏng. Bất giác em tỉnh dậy, choàng lấy cổ tôi.
- Anh không mệt sao?
- Không.
- Nếu anh mệt có thể ngủ bên cạnh em mà.
Nhìn đôi mắt ngây thơ của cô ấy, tôi không tài nào kiềm lòng nổi… rồi sau đó…


Cốc cốc cốc!

- Anh Daesung à, dậy thôi!

Dụi mắt, thì ra chỉ là mơ, mà tại sao em lại gọi tôi dậy vào lúc gay cấn như vậy chứ!

Tôi bước xuống phòng, bước chân nhẹ như bẫng, bỗng em níu tôi lại bằng một câu nói khiến dạ dày tôi như trôi tuột xuống.

- Ngày mai em sẽ chuyển ra ngoài, từ giờ mọi người phải tự nấu ăn nhé.
- Cái gì? cả tôi và Seung Ri cùng thốt lên, Young Bae hyung chỉ cặm cụi ăn, không nói gì.
- Giờ em đã khỏe rồi, phải chuyển ra ngoài thôi, hơn nữa ở chung thế này có chút bất tiện…
- Sao cậu lại như thế, khỏe rồi vẫn ở lại được mà. Seung Ri lên tiếng.
- Nhưng mà tớ không muốn bị bàn tán, với lại nếu VIP mà biết được thì chắc sẽ xé xác tớ mất, còn chưa nhắc đến chủ tịch…
- Nhưng tớ không thích, cậu phải ở lại trông coi nhà cửa cho tớ, nấu cho tớ ăn, không được đi đâu đấy.
- Seungri này, tớ phải đi thật mà, thỉnh thoảng tớ sẽ ghé qua giúp cậu được không, được không?
- Vậy thì đừng có đi xa quá, hay là để tớ tìm cho cậu một căn hộ ở gần đây nhé.
- Tớ tự tìm được mà, ăn sáng xong tớ sẽ đi tìm phòng trọ, không sao đâu.

Nói rồi cô ấy liếc nhìn tôi, còn tôi đang nhìn chằm chằm vào khoảng không nào đó sau lưng cô ấy. Liệu có phải Eun Mi đi là vì tôi không? vì chuyện tối hôm trước? hay là vì nụ hôn của cô ấy? tôi không tài nào hiểu nổi.

- Mọi người đừng hiểu lầm nhé, em muốn dọn ra phòng trọ vì nhiều lý do, không phải vì không tiện hay gì cả.

Nếu vậy thì những điều tôi nghĩ nãy giờ có vẻ đúng.

- Vậy giờ Top hyung đóng phim xong rồi, em sẽ làm gì? Young Bae hyung lên tiếng.
- Em đã báo với chị Bo Hyung, từ giờ em sẽ phụ trách nhóm nhạc nữ, mà em cũng có thêm đồng nghiệp mới, em chưa có cơ hội gặp cô ấy nhưng chị Bo Hyung khen cô ấy rất nhiều, khiến em đôi khi cũng thấy ghen tỵ.
- Phải cô Ji Eun không nhỉ? tớ đã gặp rồi, rất xinh, 3 vòng chuẩn, hơn đứt cậu đấy Eun Mi à! Seungri liến thoắng.
- Cậu! Được rồi, từ nay cậu hãy nhờ cô ấy đến nhà giúp việc cho cậu nhé, bảo cô ấy nấu ăn cho, nhưng đừng có sờ soạng 3 vòng của cô ấy đấy!
- Cậu…! tớ không phải là người như thế nhé! cậu muốn bị đuổi việc sao?
- Xem cậu nghiêm túc chưa kìa, ai đã từng nói Seungri là cây giải trí của BIGBANG vậy ta???
- Cậu được lắm! Hyung, 3 vòng của cô ấy thế nào? có phải thua hẳn Ji Eun không? Cậu ấy xoay người lại, hỏi tôi.

Mặt Eun Mi đỏ bừng. Lúc maknae nói như vậy, mặc dù chỉ đùa một chút, nhưng chắc chắn cô ấy sẽ nhớ lại ngày mà tôi chăm sóc cô ấy lúc bệnh và còn cởi áo quần giúp cô ấy. Tại sao lại hỏi câu hỏi đó chứ? maknae à, hyung sẽ giết cậu!!!

- Không phải hôm nay cậu có hẹn sao? Còn không ăn nhanh lên.

Tôi đâm ngượng, không dám nhìn lên, chỉ chú tâm vào bữa sáng. Phen này thì chúng tôi hết cách cứu chữa thật rồi. Vì tôi mà cô ấy quyết định ra ngoài ở, giờ còn bị nhắc lại chuyện cũ nữa.

Young Bae hyung vì biết chuyện đó nên nói đỡ cho chúng tôi.

- Seungri à, hyung nghĩ cậu nên tham gia lại các chương trình tạp kỹ đi.
- Hyung cũng bênh vực Eun Mi nữa sao?
- Đâu có. Mà hôm nay cậu có hẹn với ai vậy? Young Bae hyung đánh trống lảng.

Nói chuyện một hồi, Young Bae hyung lại gô cổ Seung Ri đi đâu mất, chỉ còn mỗi tôi và Eun Mi.

- Ưm…
- Em chuyển đi vì anh sao?
- Không phải vậy đâu, vì em có chuyện khó nói thôi mà.
- Rõ ràng là vậy.
- Thật không phải mà.
- Vậy tại sao em lại tránh né anh hết lần này đến lần khác?

Eun Mi yên lặng tiến về phía cửa sổ đầy nắng, cắn môi suy nghĩ.

- Không phải là em né tránh anh đâu!
- Không phải? Vậy hôm công ty tổ chức tiệc, ai đã rời khỏi bữa tiệc sớm và đứng một mình trên sân thượng? ai đã né tránh… cái nắm tay của anh? Ai đã không nghe điện thoại mỗi khi anh gọi về? Ai đã xin chuyển công tác để không phải nhìn thấy anh? Cả bây giờ nữa!
- Sao anh lại làm như thế? Cô ấy nói mà không nhìn tôi.
- Vì sao ư?


Tôi tiến đến gần Eun Mi, nghe tim mình đập dữ dội, tôi thu hết can đảm, xoay người Eun Mi lại để cô ấy đối diện với tôi, có lẽ Eun Mi cũng cảm nhận được sự run rẩy của đôi tay tôi khi đặt lên vai cô ấy… Nhìn sâu vào mắt cô ấy, lần đầu tiên trong đời, điều tôi sắp nói đây lại có ý nghĩa đến như vậy

- Vì…. anh thích em.

Một cơn gió khẽ len qua khe cửa khiến từng lọn tóc của Eun Mi cứ trôi bồng bềnh. Cô ấy mở to mắt nhìn tôi và bất động rất lâu, điều đó khiến tôi có chút bối rối.

- Eun Mi à! Chúng ta quen nhau nhé!
- À, em xin lỗi, giờ hình như sức khỏe em không được tốt cho lắm.
- Đừng tránh né anh nữa được không?
- Em không tránh, chỉ là điều đó quá xa vời, anh biết điều đó mà, anh là Deasung của BIGBANG, anh là một thần tượng, một người nổi tiếng, một người mà nếu có ai đụng vào móng tay của anh thôi cũng sẽ bị chỉ trích không thương tiếc, anh là người của công chúng, của VIP, còn em? chẳng là gì cả. Em không phải là diễn viên hay ca sĩ, em không có thân hình đẹp hay khuôn mặt xinh, em không xứng đáng với anh một chút nào, làm sao em có thể tự tin nhận lời anh như vậy được.
- Vậy em nghĩ anh thích em vì ngoại hình sao? hay vì em nổi tiếng?
- Nhưng mà điều đó là không thể. Anh Daesung à, em không phải là người con gái mà anh cần tìm đâu, em luôn tưởng tượng người yêu của BIGBANG phải là những cô gái có cá tính, đáng yêu và xinh đẹp, hơn nữa đặt hết trái tim mình cho BIGBANG, chăm sóc các anh thay cho VIP. Thật là khập khiễng nếu so sánh em với người đó.
- Vậy ngay cả VIP cũng không để cho anh chọn người đó được ư? nếu anh chọn em, VIP cũng không thể chấp nhận điều đó ư?
- Vẫn là không thể, nếu anh có người yêu thì album mới của anh biết làm sao, fan sẽ bỏ anh mà đi mất, anh biết thế giới này chỉ có thể sống bằng cách phục vụ công chúng mà, anh biết fan của anh Se7en đã từng bỏ đi hết khi biết Se7en hẹn hò chị Han Byul mà.
- Đó là chuyện không thể nào làm khác được, vẫn có những fan trung thành ở lại với hyung ấy, hơn nữa, hyung ấy đã dũng cảm đổi lấy tình yêu của số đông lấy tình yêu của một người mà hyung ấy yêu, chuyện đó không phải thật tuyệt sao?
- Nếu vậy tại sao anh Ji Yong và chị Dara không công khai mối quan hệ của họ đi?

Tôi hoàn toàn tắt ngúm, không biết nói gì hơn nữa. Eun Mi nhìn tôi với ánh nhìn ăn năn:

- Em xin lỗi… em thích anh… nhưng chuyện chúng ta đến với nhau là không thể.
- Em nói gì?
- Có lẽ em chỉ mới nhận ra điều này, khi nhận được những cử chỉ quan tâm từ phía anh… mỗi khi em gặp khó khăn đều có anh giúp đỡ, mỗi lúc em buồn đều có anh tâm sự, nhưng mà…em không còn cách nào khác, em không thể nào ích kỷ giữ anh cho riêng mình mà không nghĩ đến sự nghiệp của anh được. Em cũng không có đủ can đảm để yêu anh. Em xin lỗi, mong anh đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đó nữa vì em sẽ không thay đổi quyết định đâu.

Eun Mi bỏ lên phòng, để lại tôi ngồi một mình với những mớ lý do mà cô ấy đưa ra. Lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy có gì đó ngổn ngang mà không thể nào tháo gỡ được. Có lẽ tôi đã quá ích kỷ khi không nghĩ đến cảm giác của Eun Mi. Nếu quen tôi, cô ấy sẽ phải khổ sở đến nhường nào, phải đối mặt với những lời dèm pha, những bình luận ác ý, chắc chắn Eun Mi sẽ không chịu nổi, còn tôi sẽ không thể đem lại gì cho cô ấy ngoài sự đau khổ, tôi cũng không thể hứa hẹn với cô ấy điều gì. Bao nhiêu suy nghĩ cứ ập đến, ập đến như sóng vỗ bờ không bao giờ dứt. Giá như tôi không phải là một người nổi tiếng thì tốt biết bao.
Cầu xin Chúa cho con chút ánh sáng từ phía ngài!

Read full at: http://jaciedream.tumblr.com/
or
http://www.facebook.com/media/set/?set=a.524264027591968.128818.100000251253693&type=3


----------------------------------------------------------------------------------------------------


CHAP 22

KHÔNG THỂ - CÓ THỂ

Đã 1 tuần trôi qua kể từ khi Eun Mi rời khỏi căn hộ của chúng tôi, 1 tuần mà tôi tưởng như cả thế kỷ. Lúc nào tôi cũng mong đến công ty sẽ gặp được cô ấy, nhưng Eun Mi lúc nào cũng bận rộn, không bận nhìn tôi đến nửa cái. Riêng về album, tôi đã hoàn thành tất cả các bản thu âm, tôi cũng đang chọn mẫu thiết kế cho bìa album của mình, vậy nên thời gian này tôi bận hơn trước rất nhiều, đôi khi cũng không có thời gian nghĩ đến Eun Mi nữa.

- Mời anh.

Tôi bất giác nhìn sang người đứng bên cạnh đang đưa cho tôi 1 cốc cà phê nóng hổi vừa mới lấy từ máy pha cà phê tự động để ở góc phòng, là một người mà tôi không hiểu cô ấy là người như thế nào - Ji Eun.

Seung Ri nói đúng, người đang đứng bên cạnh tôi đây có khuôn mặt rất xinh, sống mũi sắc sảo và đôi mắt có hồn, về khoản này thì ăn đứt Eun Mi của tôi rồi.

Ji Eun nhìn vào mắt tôi.

- Anh không uống sao?

Tôi giật mình nói tiếng cảm ơn rồi nhận lấy cốc cà phê, đây đã là cốc thứ 4 trong buổi tối hôm nay rồi.

- Không phải anh đang làm việc với album mới sao? sao bỗng dưng lại trốn ra đây?

Tôi đứng sát về phía cửa sổ nhìn ra ngoài, nơi tôi vẫn thường đứng, cũng chính là nơi tôi nhìn thấy Eun Mi đang nằm một góc ở đầu kia, tay còn ôm quyển nhật ký.

- Tôi đang nghỉ giải lao ấy mà.

- Vậy sao? em xin lỗi vì đến nói chuyện với anh hơi đường đột. Nếu em đứng như thế này thì sẽ không bị những anh quản lý khác kéo đi chứ?

- Không đâu, làm gì có chuyện đó.

- BIGBANG các anh không đi cùng với nhau sao? Em muốn gặp cả 5 người quá.

- Chúng tôi đều có việc riêng mà.

- Vậy sao? vậy album của anh thế nào rồi?

- Cũng ổn. Giờ này cô Ji Eun còn ở lại công ty sao?

- Vâng, em có chút việc cần phải chuẩn bị gấp trước sáng mai. Chúng em buồn ngủ quá nên em ra lấy cà phê, không ngờ lại gặp anh Dae Sung.

- Chúng em?

- Vâng, em và một cô bạn đồng nghiệp tên là Eun Mi, anh biết cô ấy chứ? Chúng em cùng là VIP nên rất thân nhau.

- Vậy sao? Nếu vậy em và Eun Mi thích ai nhất trong nhóm, nếu không phải là tôi thì tôi sẽ buồn lắm nhé. Tôi đùa.


Ji Eun cười nhẹ

- Bí mật! Nhưng bật mí với anh Dae Sung là em và Eun Mi cùng thích một người nhé. Sau này chúng em sẽ là tình địch của nhau.

Tôi cười, nhưng nụ cười không được tươi cho lắm. Cuối cùng thì nhân vật nằm trong vòng bí ẩn đó là ai?

- Vậy e vào trước nhé, chúc anh Dae Sung làm việc tốt và ngủ ngon.

- Ji Eun cũng vậy nhé!

- Vâng!

Tôi về nhà vào lúc 2 giờ sáng, bỗng thấy một khoảng không cô đơn ùa đến, tôi bỗng nhớ những lúc Eun Mi ngủ quên ở phòng khách, trên bàn ngổn ngang những sách tiếng Hàn, những lúc như thế, tôi thường đắp thêm chăn cho cô ấy và điều chỉnh máy điều hòa, dĩ nhiên tôi không dám đụng đến Eun Mi vì rất dễ bị tung chưởng. Bất giác mỉm cười. Tôi thật muốn có Eun Mi trong căn nhà này bởi vì mỗi lần ở gần Eun Mi là tôi lại thấy bình yên đến lạ.

Nếu như hôm đó tôi không quá thân thiết với Eun Mi, có khi nào cô ấy sẽ ở lại, và nếu như hôm đó không bày tỏ tình cảm của mình, có lẽ bây giờ tôi vẫn có thể vô tư gặp cô ấy, nói đùa với cô ấy. Tôi thừa nhận, trong một phút nào đó, tôi đã quá vội vàng bày tỏ với Eun Mi mà không hề nghĩ đến chuyện bị từ chối hay sẽ tiếp tục như thế nào. Nhưng, bây giờ, trong căn phòng không một chút ánh sáng của tôi, tôi như thấy lại chính mình mỗi lúc nhìn thấy Eun Mi, nó như những thước phim quay chậm, quay chậm, quay chậm… cho đến khi dừng lại hẳn, và tôi chìm vào giấc ngủ say.

—-

Bộ phim mới của Top hyung đã được công chiếu và chiếm được rất nhiều cảm tình, Top hyung cũng hoàn thành việc quảng bá cho bộ phim mới. Dạo này hyung ấy thường xuyên đến công ty nên tôi có thể thấy rằng hyung ấy để ý đến Eun Mi rất nhiều, thường xuyên nói chuyện với Eun Mi trước mặt tôi nếu có tôi ở đó, điều đó đôi khi khiến tôi cảm thấy khó chịu, đến tôi cũng không thể hiểu nổi tại sao bản thân lại có phản ứng như vậy, vì tôi và Top hyung rất thân nhau.

Young Bae hyung cũng thường xuyên đến công ty hơn. Dạo này hyung ấy có những biểu hiện rất lạ, không giống hyung ấy ngày thường chút nào, hyung ấy như thể đang chứng tỏ bản thân cho “ai đó”, nhưng tôi không thể biết “ai đó” là ai. Chuyện đó lặp lại rất lâu cho đến khi tôi tình cờ phát hiện hyung ấy nhắn tin cho Ji Eun.

—-

Một ngày cuối tháng 5

- Chuẩn bị! 3,2,1, cue!

Tôi đang quay những cảnh quay cuối cùng cho MV trong album mới. Tâm trí dồn hết vào biểu cảm trên khuôn mặt và góc quay. Tôi muốn mình làm thật tốt để không phụ lòng mọi người, những người đang đứng đằng kia, vất vả lo đạo cụ, trang phục cũng như sân khấu, những người trong hai ngày qua đã giúp đỡ tôi rất nhiều.

- Cắt!

- Làm tốt lắm, chuẩn bị diễn cảnh cuối nhé Daesung!

- Vâng.

- Anh Daesung lại đây một chút!

Tôi ngồi xuống chiếc ghế trống mà chị stylish đã để sẵn, như chỉ chờ có vậy, các chị ấy bắt đầu trang điểm lại cho tôi.

- Anh Daesung hãy uống chút nước!

Ji Eun đưa nước cho tôi, tôi gật đầu nhận lấy. Trong quá trình quảng bá album, Ji Eun sẽ là trợ lý của anh Hyun Gon phụ trách việc quản lý tôi, vậy nên ngày hôm nay Ji Eun cũng có mặt ở trường quay MV.

Chúng tôi lại tiếp tục quay, nghỉ giải lao, rồi tiếp tục quay… cho đến tận 3 giờ sáng ngày tiếp theo, cuối cùng thì cũng đã hoàn thành những cảnh quay cho bài hát chủ đề. Tôi hạnh phúc cười với tất cả mọi người, sau khi cám ơn tất cả mọi người và chúc ngủ ngon, tôi cùng anh Hyun Gon và Ji Eun ra về.

Và đứng ở góc đằng kia, vội vã trốn đi khi nhìn thấy tôi vô tình đưa mắt đến, chính là Eun Mi, tôi không thể nào nhầm lẫn được, chính là cô ấy. Nhưng vì anh Hyun Gon và Ji Eun, tôi không thể nào đến gặp Eun Mi, đành ngậm ngùi bước đến chiếc xe của mình và lên đường về nhà. Khi tôi nhìn chiếc gương chiếu hậu, vẫn thấy cô ấy đứng ở đó, mắt hướng về phía tôi.

Eun Mi à, có phải vì em muốn gặp tôi nên đã đến đây không?

Tôi bỗng thấy lo lắng suốt đường về, đã gần 4 giờ sáng, nếu Eun Mi về nhà sẽ rất nguy hiểm. Tại sao cô ấy lại đến trường quay vào giờ đó cơ chứ? Nhưng vẫn là tôi không thể làm gì khác được, đành một mình bước vào nhà, ngay lập tức gọi điện cho Eun Mi.

Không ai nghe máy.

Tôi bắt đầu thấy lo lo.

- A lô?

- Eun Mi? Em đang ở đâu vậy?

- Em đang ngủ, tại sao anh lại gọi giờ này? có chuyện gì sao?

- À, không, em đang ở nhà sao? Anh chỉ là hơi thắc mắc thôi, vậy thì không có gì cả, anh tắt máy đây.

- Vâng, chúc anh ngủ ngon!

Tôi tắt máy, cảm thấy không yên tâm về Eun Mi, rõ ràng Eun Mi đang nói dối bởi vì tôi không thể nào nhìn nhầm Eun Mi được. Tôi muốn ở bên cô ấy, bảo vệ cô ấy nhưng không thể. Tôi phải làm sao để nó trở thành có thể đây?

“Lúc nào về thì nhắn tin cho anh”

“Khò khò”

Tôi bật cười.

“Có thể tin được không đây?”

“Chúc anh ngủ ngon. Đừng nhắn tin nữa vì em ngủ rồi. Em ổn mà. Thật đấy”

Cảm thấy hơi yên tâm, tôi mới nằm lên giường, nhưng trăn trở một lúc lâu mới ngủ được.

Một tuần sau, album của tôi ra mắt.

Nhận được lời chúc của mọi người, đặc biệt là từ phía gia đình và BIGBANG, tôi rất vui và hạnh phúc, càng chăm chỉ luyện tập hơn nữa cho sân khấu comeback của mình. Cùng thời điểm đó, Eun Mi cũng đang bận rộn cho lần comeback của ? chỉ một tháng sau tháng quảng bá của tôi. Tôi đã bận rộn đến nỗi không thể tìm thấy thời gian rảnh cho bản thân, biểu diễn trên sân khấu, trả lời phỏng vấn, tham gia những buổi biểu diễn ngoài trời, tham gia show và chương trình truyền hình thực tế liên tục.

Tuần sau đó, một chuyện diễn ra khiến toàn bộ cuộc sống của tôi, Young Bae hyung, Eun Mi và Ji Eun hoàn toàn bị đảo lộn. Một chuyện mà trong mơ tôi cũng không bao giờ ngờ tới.

Read full at: http://jaciedream.tumblr.com/
or
http://www.facebook.com/media/set/?set=a.524264027591968.128818.100000251253693&type=3

NGƯỜI CON GÁI CỦA TÔI -CHAP 16, 17, 18, 19, 20

p/s Mọi người đợi lâu quá phải không ^^ , sr nhìu vì mình bận , với lại chờ chủ nhân của truyện ra chap mới nên mình k up lên dc. Chap mới dẳm bảo hay , hấp dẫn , mọi đón xem nha





CHAP 16

Ngày 22 tháng 12

Tôi trở về Hàn Quốc, biết được tin Eun Mi tự nguyện điều chuyển công tác từ một tháng trước, tức là ngay sau khi tôi vừa đến Nhật Bản, hiện giờ cô ấy đang là trợ lý của anh Byung Yung, giúp đỡ TOP hyung đóng phim ở tỉnh khác. Còn tôi, vì sự vô trách nhiệm của mình, bị phạt không được về nhà từ bây giờ cho đến Tết âm lịch.

Ngày 23 tháng 12

Tôi gọi điện cho Eun Mi nhưng cô ấy không bắt máy, gọi điện cho Top hyung cũng không được. Không khí đã tràn ngập màu giáng sinh, những tòa nhà cao tầng tỏa những ánh sáng rực rỡ nhất. Mai là giáng sinh rồi nhưng tôi vẫn chưa có kế hoạch gì cả. Có lẽ tôi sẽ đến nhà thờ rồi sau đó lại tiếp tục ở phòng thu. Nhưng mà… tôi muốn dành khoảng thời gian quý giá này cho một người….

Ngày 24 tháng 12

Sáng hôm nay, tôi đến công ty thì gặp anh Byung Yung.

- Hyung, không phải anh đang ở cùng với Top hyung sao?

- Hôm nay không quay phim, TOP về nhà rồi. Hyung đến công ty làm thủ tục cho Eun Mi.

- Thủ tục gì ạ?

- Thủ tục xin nghỉ phép, cô ấy đang ở bệnh viện mà!

- Cái gì? Sự lo lắng của tôi đã hiện rõ nơi khuôn mặt.

- Chuyện dài lắm, giờ huyng không có thời gian, khi nào rảnh hyung sẽ kể, vậy nhé!

- Khoan đã hyung, giờ cô ấy nằm ở bệnh viện nào?

Vậy là, vào ngày giáng sinh của tôi, tôi không có nơi nào để đi hưởng kỳ nghỉ của mình, càng không thể tập trung làm việc được.

- A lô, hyung à, hyung đang ở nhà sao?

- Ừ. Giọng Top hyung ngái ngủ.

- Chuyện Eun Mi là sao vậy? Sao cô ấy lại ở bệnh viện?

- Chuyện fan cuồng ấy mà.

- Vậy cô ấy có bị gì không?

- Ơ, cậu có phải là dongsaeng của hyung không? tại sao lại hỏi Eun Mi trước cả hyung hả?

- Tại hyung khiến em tò mò chứ, còn hyung có bị sao không?

- Hyung có sao mà vẫn ở nhà à? Thiệt tình. Chiều nay hyung đi thăm Eun Mi, cậu có đi không?

- Vâng. Chút nữa em về rồi chiều cùng đi nhé.

- Ừ, lát nữa gặp.

Chiều hôm đó, sau khi tôi tặng cho Top hyung một con bearbrick làm quà giáng sinh và đặt những hộp quà có gắn tên còn lại lên bàn, chúng tôi cùng đi đến bệnh viện. Chúng tôi đã nói chuyện rất nhiều trước khi lên đường, mặc dù biết rằng Eun Mi không có gì nguy hiểm nhưng trong lòng tôi vẫn cứ nóng như lửa đốt. Top hyung đi đóng phim ở xa, vùng ấy ở làng quê không có khách sạn nên phải ở tạm nhà nghỉ cùng với đoàn làm phim. Khuya hôm đó Top hyung không ngủ được nên ra ngoài đi dạo một mình vì nghĩ là an toàn. Lúc đó Eun Mi đem thức ăn khuya đến cho Top hyung nên mới biết là hyung ấy ra ngoài. Sau đó chỉ vì cái áo khoác Eun Mi đưa cho Top hyung mà 3 cô gái là fan cuồng đã bám theo từ Seoul đã bí mật theo dõi cô ấy và đánh hội đồng, mặc dù Eun Mi có võ nhưng có vẻ những fan cuồng kia cũng không kém phần và lại đông hơn nữa.

- Vậy là cô ấy nhập viện từ hôm qua sao?

- Ừ, vì không thấy Eun Mi cả ngày hôm qua nên mọi người tỏa ra đi tìm. Một nhân viên trong đoàn làm phim tìm ở bệnh viện mới biết rằng cô ấy đang ở đó. Hình như một người dân làng đã thấy cô ấy bị đánh đến ngất đi nên đã đem cô ấy đi cấp cứu. Sau đó Byung Yung hyung mới đưa cô ấy về Seoul. Chỉ hy vọng là những vết thương trên mặt cô ấy không để lại sẹo.

- Cái gì? nghiêm trọng vậy sao?

- Hyung nghĩ cô ấy không phải chỉ bị đánh bình thường mà là bằng gậy sắt.

Nghe Top hyung nói thế, tôi nhấn mạnh ga. Chiếc xe của tôi tại sao lại chạy chậm như vậy? Sao hôm nay con đường đến bệnh viện lại nhiều phương tiện giao thông đến vậy? Tôi thật sự không hiểu. Dù không thể cảm nhận được những đau đớn mà Eun Mi phải trải qua, nhưng có lẽ cô ấy giờ đang tổn thương. Eun Mi à? Tại sao em lại quan tâm đến mọi người như vậy? Nếu em không đưa chiếc áo đó cho Top hyung, những người kia có lẽ đã không hiểu nhầm em là người yêu của hyung ấy. Nếu như em không đi khỏi Seoul thì có bao giờ gặp phải những chuyện thế này không? Không phải chúng ta đã hẹn là 1 tháng sau gặp lại ư? Tại sao em không đợi anh về chứ? Em bảo anh cập nhật Nhật ký của anh nhưng những gì xảy ra với em thì anh hoàn toàn không biết, liệu có phải là quá bất công hay không? Hàng ngàn câu hỏi cứ liên tiếp xuất hiện trong đầu tôi cho đến khi tôi đứng trước cửa phòng cô ấy.

- Cốc cốc!

- Mời vào!

- Xin chào!

- Xin chào, tôi là y tá chăm sóc cho cô Eun Mi. Cô y tá nói kèm thêm 1 nụ cười rất tươi khi nhận ra chúng tôi.

- Bệnh nhân vừa mới tỉnh, chỉ được nói chuyện khoảng 30 phút thôi nhé. Như vậy là đã dài lắm rồi ạ, vậy, tôi xin phép. Cô y tá nói thêm.

- Đã làm phiền rồi.

Eun Mi nằm trên giường, tay trái và chân phải đã được băng bó, khuôn mặt cô ấy bị thương rất nhiều. Tôi nhìn cô ấy, lòng như thắt lại.

- Cô Eun Mi! Top hyung lên tiếng.

- Anh Dae Sung về rồi sao? Eun Mi thều thào. Anh Seung Hyung không bị gì chứ?

- Ừ anh không sao, em đã đỡ hơn chưa?

- Đỡ hơn rồi ạ, nhưng em không muốn để các anh thấy mình trong bộ dạng thế này.

Tôi muốn nắm tay Eun Mi, rất muốn nắm lấy bàn tay kia của cô ấy, nhưng những gì tôi có thể làm chỉ là:

- Em nằm trên giường bệnh rồi mà vẫn còn muốn mình xinh đẹp sao?

- Anh Dae Sung về lúc nào vậy? Có quà giáng sinh cho em không?

Tôi cười. Eun Mi vẫn còn tỉnh táo để đòi quà cơ đấy.

- Ừ, có, nhưng lúc nào em khỏi hẳn anh mới tặng.

Nói chuyện một hồi, Top hyung hỏi Eun Mi về chuyện xảy ra hôm đó. Cô ấy chỉ kể thêm một số chi tiết. Cũng tối hôm đó, sau khi đưa áo khoác cho Top hyung, cô ấy về phòng ngủ. Có lẽ vì bật điện trong phòng nên 3 người kia đã biết chính xác phòng của Eun Mi và gửi cho cô ấy một mẩu giấy: “Anh Top đây, bất cứ khi nào đọc được mảnh giấy này hãy đến ngay bìa rừng, anh có chuyện quan trọng muốn nói với em”. Dĩ nhiên Eun Mi biết rằng mẩu giấy đó không phải của hyung ấy, vì theo lời Eun Mi, trước đây cô đã từng thử đọc chữ của Top hyung nhưng không đọc được.

- Anh biết chữ anh xấu rồi. Top hyung giả vờ cay đắng chen vào.

- Hyung, đừng nghĩ như vậy. Hyung viết chữ đẹp mà, đẹp hơn con giun. Hahaha… Tôi pha trò, Top hyung cười rất vui vẻ còn Eun Mi thì nụ cười hơi héo vì những vết thương.

- Sau đó rồi sao?

- Ưm, em đã đến đó và thấy một cô gái. Cô ta hỏi em có phải là bạn gái anh Seung Hyun không…Em đã trả lời rằng không phải. Cô ta lại hỏi liệu em có bất kỳ mối quan hệ đặc biệt nào với BIGBANG không? Em đã trả lời rằng có, nhưng em chưa kịp nói ra từ “quản lý” thì đã bị cô ta lao vào đánh. Em dùng võ để tự vệ, nhưng sau đó có thêm 2 người xuất hiện rồi em bị đánh lén sau lưng làm bất tỉnh, và em không nhớ thêm gì nữa.

- Vậy em có nhớ mặt những người đó không?

- Vì chỉ gặp một lần nên em không nhớ được…

Vẫn ngày 14 tháng 12, chiều

- Vậy là năm nay em đón giáng sinh ở bệnh viện rồi.

Trên đường đi về tôi không thể nào ngừng nghĩ về câu nói đó. Nếu chuyện này không xảy ra, có lẽ tôi sẽ rủ Eun Mi đến nhà thờ cầu nguyện, dù không thể đi cùng nhau nhưng ít nhất còn có thể nhìn thấy nhau, còn bây giờ, làm sao tôi có thể gặp cô ấy được.

- Daesung à! Lời nói của Top hyung cắt ngang ý nghĩ trong đầu tôi.

- Vâng?

- Eun Mi bị thương như vậy cũng là do hyung, cậu nghĩ giờ hyung nên làm gì đây?

- Hyung chỉ cần tránh xa cô ấy ra là được rồi.

- Nhưng ít nhất hyung cũng phải làm gì đó chứ. Nếu để lại sẹo, có lẽ phải nhờ bác sĩ một chút, hay là nhờ bác sĩ chỉnh sửa khuôn mặt cho Eun Mi luôn.

- Chuyện đó em không biết, nhưng em thích khuôn mặt của cô ấy như thế này.

- Ừ, hyung cũng vậy.

Tôi hơi ngạc nhiên, Top hyung vừa nói rằng hyung ấy cũng thích khuôn mặt của Eun Mi sao?

Vẫn ngày 24 tháng 12, tối

Sau khi dùng bữa tối, tôi chuẩn bị đến nhà thờ với Young Bae hyung, Top hyung cùng với bạn đã ra ngoài, Ji Yong hyung và Seung Ri thì đã sang Thái Lan để hưởng thụ kỳ nghỉ của mình.

Đường phố Seoul đông người ngập tràn ánh sáng rực rỡ từ các tòa nhà cao tầng, các cửa hiệu cũng được trang trí rất bắt mắt, những chiếc cầu bắt qua sông Hàn trông rực rỡ hơn bao giờ hết.

Tôi đang đứng trong thánh đường, nơi mà tất cả mọi người đều là con chiên của Chúa. Chúng tôi làm lễ cầu nguyện và đợi chờ giấy phút quan trọng…

- Vậy là năm nay em đón giáng sinh ở bệnh viện rồi…

Câu nói ấy từ đâu cứ văng vẳng trong đầu, giờ này có lẽ Eun Mi đang ngủ. Giáng sinh đầu tiên của tôi và cô ấy, chỉ hơn một tháng sau nụ hôn đầu tiên, là như thế này sao?

- Hyung, hyung ở lại nhé, em có việc phải về rồi.

- Cậu đang đùa hyung à? Giờ này thì có việc gì chứ?

- Chỉ là chút việc riêng thôi, lát nữa em sẽ gọi cho anh Nam Guk để đón hyung nhé. Em xin lỗi, em phải đi đây.

Nói rồi tôi lấy xe, tiến thẳng về phía bệnh viện. Sắp 12 giờ rồi…

Read full at: http://jaciedream.tumblr.com/
or
http://www.facebook.com/media/set/?set=a.524264027591968.128818.100000251253693&type=3

---------------------------------------------------------------------


CHAP 17

- Xin chào, tôi là người nhà của cô Kana Kurashima! Tôi muốn vào thăm bệnh

Cô y tá liếc nhìn tôi từ đầu đến chân mặc dù tôi đã che gần hết khuôn mặt.

- Cho hỏi anh là gì của bệnh nhân vậy?

- Ưm, tôi là chồng của bệnh nhân.

- Vậy, mời anh.

- Chúc cô giáng sinh vui vẻ.

Hú hồn, không biết cô y tá kia có tin không vì cô ấy còn liếc nhìn tôi thêm một lần nữa. Nhưng mà dù sao thì tôi cũng đã đến được bệnh viện rồi. Tôi nhìn chiếc điện thoại đang mở, đã 11h45’, vậy là có thể yên tâm tắt điện thoại được rồi. Nếu tôi không nghĩ đến Eun Mi, giờ này có lẽ tôi đang cùng với Young Bae hyung đón những giây phút đầu tiên của giáng sinh rồi.

Cốc cốc! Giờ này có lẽ Eun Mi đang ngủ.

- Mời vào!

Tôi hơi ngạc nhiên khi mở cửa, cô ấy cũng ngạc nhiên không kém khi nhìn thấy tôi.

- Ơ, anh Dae Sung, tại sao anh lại ở đây?

Hình như Eun Mi không tin vào mắt mình, khẽ nhắm mắt và lắc đầu, khi mở mắt ra, dĩ nhiên là tôi vẫn ở đó. Cô ấy trông khỏe hơn hẳn lúc chiều nay.

- Anh đến thăm bệnh.

- Cái gì? Giờ này bệnh viện vẫn còn cho khách vào thăm bệnh được sao?

- Đâu có, anh đâu phải là khách.

- Vậy anh là gì?

- Anh vừa mới nói với cô y tá ngoài kia rằng anh là chồng em.

- Ủa, anh là chồng em từ khi nào vậy?

- Anh không biết, từ kiếp trước sao?

- Anh đừng đùa nữa, sao bây giờ anh lại ở đây? Hôm nay là giáng sinh mà.

- Em chưa ngủ sao?

- Anh còn chưa trả lời câu hỏi của em.

- Thì, anh muốn đón giáng sinh ở đây, bộ không được sao?

- Anh lạ thật đấy. Eun Mi có lẽ đã bó tay với tôi rồi.

Lại có tiếng gõ cửa, tôi vội vàng đeo lại chiếc khẩu trang vào.

- Đề nghị người nhà bệnh nhân im lặng để bệnh nhân có thời gian nghỉ ngơi.

- Không sao đâu chị, em đã ngủ cả ngày rồi. Chị cho em nói chuyện với chồng một chút nhé, chúng em sẽ giữ im lặng nhất có thể.

- Vâng, vậy tôi xin phép.

Phù, suýt nữa là tôi tiêu đời rồi, cũng may là Eun Mi nhanh trí. Cô ấy lại nhìn tôi gỡ chiếc khẩu trang ra, chằm chằm.

- Em nhìn gì vậy?

- Anh đúng là rắc rối, nếu sợ người ta phát hiện thì còn đến đây làm gì.

- Em nói chuyện với người vào thăm bệnh như vậy sao? Anh về nhé!

- Vâng, chào anh, em không tiễn nhé.

- Ừ, lát nữa anh về.

Tôi ngồi ngay xuống chiếc sô pha đặt bên cạnh giường.

- Khoan đã, anh đến tắt điện đi kẻo cô y tá lại vào thì rắc rối.

- Để vậy không được sao? Tắt điện thì tối lắm.

- Còn đèn ngủ mà.

Sau khi tắt điện, tôi lại ngồi vào chỗ cũ, chúng tôi không nói với nhau câu gì. Tôi ngước nhìn lên, đồng hồ đã điểm 12 giờ.

- Giáng sinh an lành nhé!

- Giáng sinh an lành!

Chúng tôi nói cùng một lúc, bỗng dưng thấy ngượng, lại nhoẻn miệng cười.

- Lúc nãy em nói anh là chồng em rồi nhé.

- Em chỉ đối phó với cô y tá thôi, bây giờ em đâu có thừa nhận chứ.

- Ừ, vậy còn sau này thì sao?

- Sau này?

- Thôi, bỏ qua đi. Tại sao em lại xin chuyển công tác vậy, vị trí cũ không tốt sao?

- Đâu có, chỉ vì em muốn thử thách mình một chút thôi mà, với lại cũng sắp quay phim xong rồi, giờ là những cảnh quan trọng nhất, em muốn giúp đỡ anh Top cũng như giúp đỡ anh Byung Yung vậy, mọi người đều vất vả mà.

- Nhưng sao anh có cảm giác em đang muốn trốn tránh điều gì đó.

- Không phải đâu, chỉ là em muốn vậy thôi.

Sau đó chúng tôi còn nói chuyện rất lâu, về gia đình Eun Mi, về cuộc sống của cô ấy ở Nhật, và về nhiều chuyện khác nữa.

- Vậy, anh từ Nhật về đã được mấy ngày rồi, em không có gì để nói với anh sao?

- Ưm… đâu có.

- Vậy sao? còn chuyện của chúng ta?

- Chuyện gì?

- Chuyện giữa anh và em, chuyện trước khi anh đi Nhật.

- À, chuyện đó, thật ra em cũng muốn nói với anh…

- Ừ?

- Hôm đó em gặp chủ tịch, trông chủ tịch rất giận như sắp ăn tươi nuốt sống mọi người đến nơi, nên em chỉ muốn tìm thấy anh nhanh nhất có thể… Lúc đó vì kẹt xe nên em phải chạy bộ đến nhà anh, vì mọi người đều đi tìm anh ở những nơi khác, điện thoại của anh thì không liên lạc được, cũng không bắt sóng được tín hiệu GPS…

- Ừm, anh sai rồi…

- Em không biết vì sao anh lại xử sự như vậy, nhưng em đoán là do cuộc nói chuyện của chúng ta vào bữa tiệc hôm đó, vậy nên em thấy rất có lỗi… Lúc đó em chỉ muốn mọi việc được trôi chảy, nên nụ hôn đó… chỉ là động viên tinh thần cho anh thôi. Ngoài ra em không có ý gì cả, nhưng hình như đối với anh thì có…

Tôi không nói được gì. Lại là tôi tự mình ảo tưởng sao?

- Vậy còn bức hình em vẽ thì sao? Tôi vừa nhận ra là mình vừa quá lời, nếu Eun Mi biết tôi đọc nhật ký của cô ấy thì tôi làm sao còn có thể nhìn mặt cô ấy đây.

- Bức hình gì? Em chỉ vẽ tranh trong quyển… Thôi rồi, vậy là Eun Mi đã nhận ra. Cô ấy im lặng một lúc lâu như đang lục lại trí nhớ, tôi cũng không nói được gì.

- Anh… đã đọc rồi sao?

Tôi gật đầu một cách ngượng ngùng.

- Ưm… em có một số chuyện cần nói….

- Thôi, cũng khuya rồi, em ngủ đi, chuyện gì thì để dịp khác, khi nào em khỏe hẳn đã, được không?

- Còn anh thì sao?

- Anh ngủ trên ghế này cũng được.

- Đâu có được, anh về nhà nghỉ ngơi đi, ở đây lạnh lắm.

- Nếu bây giờ anh về thì Young Bae hyung sẽ xé xác anh mất.

- Tại sao chứ?

- Em hỏi nhiều quá rồi, bệnh nhân ngủ đi. Tôi đứng dậy kéo chiếc chăn của Eun Mi lên một chút.

- Giáng sinh vui vẻ. Cô ấy lí nhí.

- Ừ.

Tôi nằm trên ghế sô pha, giả vờ nhắm mắt, nhưng biết rằng mình sẽ không thể nào ngủ được. Cô gái đang nằm trên giường bệnh kia rốt cuộc là có sức hút gì khiến tôi tự huyễn hoặc mình từ lần này đến lần khác vậy? Tại sao những suy nghĩ của cô ấy tôi không bao giờ đoán trước được? Rốt cuộc tình cảm của cô ấy là như thế nào? Có tiếng trở mình, có lẽ Eun Mi cũng không ngủ được. Rốt cuộc tôi là gì đối với em hả Eun Mi? Là vì tôi không muốn tin những gì em nói hay là vì những điều đó không phải là sự thật?

Giáng sinh này tôi được ở cùng Eun Mi, đúng như những gì tôi muốn, nhưng mà… giờ thì nó có một chút buồn…

Read full at: http://jaciedream.tumblr.com/
or
http://www.facebook.com/media/set/?set=a.524264027591968.128818.100000251253693&type=3


----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

CHAP 18

Đã 3 giờ sáng ngày 25 tháng 12…

Nhiệt độ đã hạ xuống rất nhiều, tôi nằm trên ghế sô pha, lạnh cóng, trong đầu không nghĩ ngợi được gì.

- Eun Mi à?

- Vâng! Cô ấy đúng là vẫn chưa ngủ.

- Ưm, trời lạnh quá, anh về trước nhé!

- Vâng, anh về nghỉ ngơi nhé, em đã bảo ở đây lạnh rồi mà.

Nhưng mà ông trời hình như không muốn chia cách tôi và Eun Mi, vừa mở cửa bước ra tôi thấy ngay Top hyung đang đi tới, vừa đi vừa nhìn chiếc điện thoại. Giờ này hyung ấy đến đây làm gì cơ chứ? Không còn cách nào khác, tôi đành phải quay lại phòng Eun Mi.

- Anh chưa đi sao?

- Top hyung tới, đừng nói là anh đang ở đây nhé!

Nói rồi tôi nhảy lên chiếc giường trống bênh cạnh giường của Eun Mi, trùm kín chăn lại.

Có tiếng gõ cửa.

- Mời vào!

- Xin chào, Eun Mi vẫn chưa ngủ sao?

- Xin chào anh, em vừa đi uống nước thôi.

- Chân Eun Mi bị như vậy làm sao đi được?

- À, ý em là em vừa tỉnh dậy nên nhờ y tá lấy nước giúp.

- Vậy tôi không làm phiền Eun Mi chứ? phòng này còn có bệnh nhân khác sao, lúc chiều tôi không thấy.

- Vâng, người kia chỉ mới chuyển phòng lúc tối, cô y tá đã tiêm thuốc nên giờ chắc là ngủ say rồi, không sao đâu ạ.

Tôi thấy nể cách nói dối trơn tru của Eun Mi quá.

- Sao người đó trùm chăn kín mít vậy? Tôi nghe Top hyung nói mà lạnh cả xương sống.

- À… người đó… hình như đó là thói quen của họ, phải như vậy mới ngủ được. Mà, giờ này anh đến đây có việc gì vậy?

- À, tôi vừa đến nhà hàng cùng bạn, biết Eun Mi thích ăn món này nên tôi đem đến, nó không có hại cho vết thương đâu, tiện thể, giáng sinh an lành nhé!

- Cám ơn anh, em thật là may mắn. Giáng sinh an lành. Mà, nếu như giờ này em đang ngủ, thì anh đem thức ăn đến thế này có phải là hơi phí phạm không?

- Thật ra tôi chỉ muốn đến để chúc giáng sinh Eun Mi mà thôi. Tôi không muốn thấy Eun Mi trải qua đêm giáng sinh một mình…

- Ưm, cảm ơn anh…

Top hyung à, anh có ý gì khi đến đây vậy? Không phải anh cũng phải lòng Eun Mi rồi chứ? Trong lòng tôi bỗng trào lên một cảm giác khó tả.

- Cũng sắp sáng rồi, hay anh cứ về nhà nghỉ ngơi đi, em không sao đâu.

- Thật chứ?

- Vâng, chỉ cần ngủ thêm một giấc nữa thôi mà

- À, anh Byung Yung đã làm thủ tục xin nghỉ 1 tháng cho Eun Mi rồi, hãy yên tâm dưỡng thương nhé.

- Vậy sao, nếu là 1 tháng nữa thì bộ phim của anh được chiếu rồi, vậy là giờ em không giúp anh được gì rồi…

- Không sao đâu, chỉ còn vài cảnh nữa thôi. Để Eun Mi ở lại Seoul tôi cảm thấy yên tâm hơn. Lúc tôi quay phim chẳng phải Eun Mi cứ bị thương hoài còn gì, vậy mà vẫn nhất quyết không chịu đi bệnh viện.

- Chỉ là những vết thương nhỏ thôi mà, đến bệnh viện lại tốn thời gian.

- Ừm, vậy tôi về trước nhé, giáng sinh vui vẻ.

- Giáng sinh vui vẻ.

Top hyung đi khỏi một lúc, Eun Mi mới lên tiếng.

- Anh Top về rồi.

- Ừ, anh biết rồi.

Tôi bước ra khỏi giường, vẫn còn ngỡ ngàng vì Top hyung lại xuất hiện ở bệnh viện

- Lúc nãy anh ấy nói em bị thương hoài là sao?

- Không có gì đâu, chỉ là vì một số đạo cụ trong lúc quay mà thôi.

- Thì ra vì vậy mà hyung ấy có vẻ quan tâm đến những vết sẹo.

- Anh ấy nói vậy sao. À mà, anh cũng nên về nhà trước khi bị ai đó phát hiện, em không muốn mang lại rắc rối cho anh đâu.

Lúc tôi về nhà thì cánh cửa bên kia của tầng 3 đang đóng, phòng của Top hyung. Nằm xuống giường, tôi không biết mình phải nghĩ như thế nào về chuyện ban nãy. Top hyung đến thăm Eun Mi vào lúc 3 giờ sáng, hai người có vẻ rất gần gũi với nhau và đặc biệt là Top hyung còn biết Eun Mi thích ăn món gì nữa…

Rốt cuộc thì thế là thế nào?

Câu hỏi này mãi cho đến cái ngày định mệnh ấy tôi mới trả lời được, còn bây giờ, tôi vẫn tiếp tục luẩn quẩn trong những suy nghĩ riêng của mình mà không tìm ra lối thoát.

Eun Mi à, cho anh một lời giải thích rõ ràng cho tất cả mọi chuyện được không?

Sau giáng sinh, tất cả mọi thứ đều trở lại bình thường. Những ngày cuối năm, chúng tôi trở nên rảnh rỗi hơn, Ji Yong hyung và Young Bae hyung lại đến khu căn hộ để nghỉ đông, tôi có hơi ghen tỵ với các hyung ấy vì tôi không được về nhà. Seung Ri thì đã đến Thái Lan để thưởng thức trọn vẹn kỳ nghỉ đông của mình, Top hyung lại tiếp tục đóng phim cho những cảnh cuối cùng. Về phần tôi, sau bữa tiệc giáng sinh cùng với công ty, tôi đã lấy lại tinh thần để tiếp tục chuẩn bị cho album mới, nhưng trước tiên, phải chuẩn bị cho những màn trình diễn cuối năm đã chứ.

Ngày tổ chức SBS Gayo Daejun đã đến, tôi cùng các thành viên sau khi đã tập duyệt lần cuối vào sáng hôm đó thì lui về phòng chờ để makeup.

- Ji Yong ah, giờ em muốn nhuộm màu gì? Chị stylist lên tiếng.

- Em muốn nhuộm màu hồng, nhưng nó không hợp với trang phục hôm nay lắm.

- Nó màu trắng đen đúng không?

- Vâng, nếu vậy thì, hay là chị nhuộm 1/4 màu hồng thôi nhé.

- OK.

- Hyung định thử nó thật sao? Tôi thắc mắc

- Tại sao lại không? Mà cậu cũng nhuộm đi.

- Ưm, em để tóc thế này được rồi.

Nhưng dù tôi có muốn thì cũng không thể để nó được lâu, chị stylist nhất quyết nhuộm tóc cho tôi, và cuối cùng nó có màu xanh chuối.

- Noona, nhìn nó có kỳ quá không?

- Giờ BIGBANG phải ra hàng ghế ngồi nên noona không có thời gian, chút nữa trình diễn noona sẽ xịt lại tóc cho cậu. Chị stylist cười mỉm.

- Em hỏi noona là nhìn nó có kỳ quá không mà?

Vâng, tôi đã biết câu trả lời rồi, đó là khi cả phòng nhìn vào đầu tóc màu xanh lá chuối mơn mởn của tôi và cười to.

- Daesung ah em sắp thành cây chuối di động rồi đó, hahaha. Top hyung cười to.

- Nó cool mà, phải không? Em thấy nó ổn đấy chứ. Seung Ri thêm vào.

- Noona, có phải đây là Fantastic color không? Young Bae hyung trêu chọc tôi.

- Lần sau phải thử những màu khác nữa nhé. Ji Yong hyung cười và nói với tôi.

Dù sao cũng đã nhuộm rồi, chỉ là không biết phản ứng của VIP sẽ như thế nào thôi. Fan của tôi chắc sẽ shock lắm.

Buổi biểu diễn diễn ra thành công tốt đẹp, ít nhất tôi có thể gặp những đồng nghiệp của mình vào cuối năm, dù không thân thiết với nhiều người nhưng không khí tối nay thật là tuyệt. Chúng tôi đang ở phòng của BIGBANG thì tôi có tin nhắn

“Em là Eun Mi đây. Tối nay anh hát tuyệt lắm. Màu tóc thật là daebak ^^”

Tôi mỉm cười, có lẽ Eun Mi đã nằm trên giường bệnh và xem chúng tôi biểu diễn. Nếu cô ấy không bị thương như vậy thì có lẽ giờ này cô ấy sẽ ở đây cùng Bo Hyung noona rồi.

Cả Top hyung, Ji Yong hyung, Young Bae hyung và cả Seung Ri ngay sau đó đều có tin nhắn và những cuộc điện thoại của người thân.

- Eun Mi chu đáo quá, đang ở bệnh viện mà vẫn nhắn tin cho em để động viên nè. Seung Ri lên tiếng.

- Em cũng nhận được sao? Hyung cũng có. Young Bae hyung hơi ngạc nhiên.

- Tớ cũng có nữa, Young Bae ạ.

Thì ra là Eun Mi gửi tin nhắn cho tất cả mọi người, vậy mà tôi cứ tưởng chỉ mình tôi nhận được tin nhắn của cô ấy chứ.

Tôi bước ra khỏi phòng, định đến phòng vệ sinh thì nghe thấy tiếng nói từ căn phòng trống bên cạnh, giọng nói rõ ràng hết sức quen thuộc, là Top hyung.

- À, hôm nay tôi hơi mệt nên trình diễn không được tốt lắm, cám ơn Eun Mi đã quan tâm.

Tôi đứng khựng lại, hyung ấy gọi điện cho Eun Mi sao?

- Tôi không sao đâu, người đang nằm trên giường bệnh mới đáng lo chứ.

- Vậy tôi cúp máy nhé, Eun Mi nhớ giữ gìn sức khỏe.

Mặc dù tôi và Top hyung rất thân thiết, nhưng đây lại là chuyện về một người con gái, tôi không thể nào để Top hyung biết là tôi đang nghe lén hyung ấy về chuyện này được, bèn tiến đến căn phòng trống kế bên để tránh, nhưng tôi không ngờ trong căn phòng đó còn có một người, đó là cô Lee Ji Eun, người mà tôi đã gặp lúc từ Nhật trở về.

- Cô đang làm gì ở đây vậy? Câu này tôi hỏi thừa vì rõ ràng là cô ta đang nghe lén cuộc điện thoại của TOP hyung.

- A, xin chào anh Daesung.

- Tôi hỏi giờ cô đang làm gì ở đây vậy?

Hình như lửa trong người tôi bắt đầu phừng lên. Ngay từ đầu tôi đã không mấy thiện cảm với cô ta. Cô ta quan tâm đến tất cả mọi người, chăm sóc và hỏi han tất cả mọi người với nụ cười trên mội, nhưng không hiểu sao tôi không cười với cô ta được.

- À, vì em hơi mệt trên em trốn qua đây, mong anh đừng nói với ai nhé.

- Vậy sao?

Tôi hơi khựng lại, lúc nãy chính tôi cũng đã nghe lén cuộc điện thoại của Top hyung, giờ tôi làm quá lên để làm gì?

- Vậy anh muốn sử dụng phòng này sao?

- A, à, ừ…. tôi cũng…. tôi có một số việc cá nhân thôi. Mà thôi, giờ tôi phải quay về phòng. Cô Ji Eun cũng nhanh làm việc lại nhé, Bo Hyung noona mà không tìm thấy cô thì sẽ lớn chuyện đó.

- Vâng, em xin lỗi và cám ơn anh, lát nữa em sẽ tiếp tục làm việc.

Tôi ra khỏi phòng và tự hỏi liệu có phải mình quá ngớ ngẩn khi nói chuyện với cô ta như thế không. Dạo này tại sao tôi lại nóng tính và bộp chộp quá vậy? Không giống tôi chút nào. Tôi bước ra khỏi phòng, dĩ nhiên không biết rằng sau lưng mình có một người đang thở phào vì suýt nữa bị lộ, dĩ nhiên không biết rằng người đang ngồi trong căn phòng kia có những suy tính riêng mà mãi đến sau này, đúng cái ngày quan trọng ấy, tôi mới biết được sự thật.

Read full at: http://jaciedream.tumblr.com/
or
http://www.facebook.com/media/set/?set=a.524264027591968.128818.100000251253693&type=3



----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

CHAP 19

“Chúc mừng năm mới nhé, Eun Mi”

Đó là tin nhắn đầu tiên tôi gửi đi vào năm mới sau khi đã gọi điện cho gia đình tôi đúng 12 giờ.

Tôi đang đứng đằng sau cánh gà của MBC Gayo Daejun cùng với BIGBANG. Lúc nào cũng vậy, khi cả năm chúng tôi ở cùng nhau, tôi luôn có cảm giác rất an toàn và thoải mái. Một năm đã trôi qua với rất nhiều chuyện, chúng tôi đã phát hành mini album, đạt những giải thưởng, gặp gỡ rất nhiều fan trên toàn thế giới, Ji Young hyung ra mắt solo album thứ hai, Top hyung thì tham gia một bộ phim điện ảnh, mặc dù maknae của chúng tôi cũng vướng phải scandal nhưng mọi chuyện đều đã ổn. Nhân nói đến chuyện đó, vậy là trong năm người chúng tôi, maknae đã đi trước một bước, đôi lúc tôi cũng tự hỏi… maknae đã làm điều đó bằng cách nào, và nó chỉ là suy nghĩ cá nhân của tôi mà thôi.

Một lúc sau đó Ji Yong hyung gọi tất cả mọi người lại và nói một vài lời vào đầu năm, BIGBANG chúng tôi cũng thể hiện sự cảm ơn của mình đến tất cả các staff, những người đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều, trên sân khấu BIGBANG có thể tỏa sáng được một phần cũng là nhờ họ. Tất cả mọi người đều vỗ tay và gửi đến nhau những lời chúc mừng năm mới.

“Chúc mừng năm mới anh Daesung”. Là tin nhắn của Eun Mi

“Lát nữa xem phần trình diễn của BIGBANG nhé, gửi cho em nụ cười của anh, chóng khỏe nhé Eun Mi”

“Cảm ơn anh, em đang xem đây, muốn em chóng khỏe thì phải cười nhiều vào nhé”

Màn trình diễn của chúng tôi chỉ ngay sau 2NE1 và đàn em Lee Ha Yi, tôi đã cười nhiều nhất có thể, tôi muốn gửi nụ cười của mình đến mọi người như một lời chúc mừng năm mới, đặc biệt là dành cho các VIP, và đặc biệt hơn là dành cho một người…

Những ngày sau đó, tôi và Top hyung vẫn đến thăm Eun Mi đều đều, cũng không hiểu tại sao chúng tôi làm vậy, chỉ biết rằng ở bệnh viện không có ai chăm sóc cho cô ấy ngoài y tá, thế là chúng tôi thống nhất ngày Eun Mi ra viện sẽ đưa Eun Mi về nhà và nhờ mẹ của Ji Yong hyung chăm sóc. Như thường lệ, mỗi lúc Ji Yong hyung bận thì mẹ hyung ấy sẽ đến ở cùng trong khoảng vài tháng để coi sóc việc nhà. Và vì dạo này chúng tôi đều bận nên cũng không bất tiện lắm nếu cô ấy ở lại.

- Như vậy Eun Mi thấy có được không? Top hyung hỏi khi cả 5 chúng tôi đến thăm Eun Mi vào ngày cô ấy sắp ra viện.

- Không được đâu ạ, em vẫn đang ở phòng trọ.

- Nhưng mà Eun Mi ở một mình không sao chứ? còn chưa đi lại được mà.

- Em cũng sắp tháo băng rồi, không sao đâu.

- Vậy có được không, hay là em chuyển đến nhà Bo Hyung noona ở một thời gian.

- Không đâu ạ, em không muốn làm phiền chị ấy. Em tự lo được mà.

Eun Mi cứ nhất quyết không chịu nên chúng tôi cũng không ép nữa, nhưng mà số trời run rủi thế nào, ngày ra viện cô ấy lại xuất hiện ở tầng 2 nhà chúng tôi.

- Em xin lỗi, khi nào tìm được phòng trọ em sẽ đi ngay.

- Eun Mi có thể ở lại đây cũng được, chúng tôi không thường xuyên ở nhà đâu, với lại nếu thấy ngại thì có thể giúp chúng tôi làm việc nhà, xem như đôi bên cùng có lợi vậy. Young Bae hyung lên tiếng.

- Đúng vậy đấy. Vài ngày nữa mẹ anh đến, nếu có em ở nhà làm bạn với mẹ thì sẽ vui hơn. Ji Yong hyung đang ngồi trên thành ghế, mắt dán chặt vào màn hình máy tính, đáp.

- Vậy… em xin phép được ở đây một thời gian.

Tôi ngồi im lặng không nói gì, Top hyung trông có vẻ như đang cố gắng không làm lộ niềm hạnh phúc của mình ra mặt, còn Seung Ri thì không được vui cho lắm.

- Như vậy có được không? một cô gái ở chung nhà với 5 người đàn ông…

Nghe Seung Ri nói đến đấy, Ji Yong hyung liền quẳng chiếc máy tính sang một bên và nhào đến siết cổ maknae bằng một cánh tay.

- Ái, đau hyung.

- Cậu biết như vậy thì liệu mà khéo cư xử, nếu không hyung sẽ giết cậu đấy nhé.

- Ái, em biết rồi mà, thả em ra. Seung Ri cười.

- Vậy, cũng sắp đến giờ ăn tối rồi mà lại đông đủ thế này, mọi người không được đi đâu đấy nhé. Em sẽ nấu bữa tối.

- Làm sao đây, tối nay anh có hẹn rồi. Ji Yong hyung nói, trông có vẻ áy náy.

- Hyung lại đi gặp Dara noona hả? Dạo này hai người hẹn hò thường xuyên quá nha! Seung Ri chêm vào.

Mọi người đều cười đùa Ji Yong hyung nên dĩ nhiên không ai để ý đến một Eun Mi đang cười nhưng mà đôi mắt đượm buồn.

- Eun Mi à, xin lỗi nhé, tối nay anh cũng có hẹn.

Vậy là Young Bae hyung cũng đi.

- Còn em thì tối nay phải đi mua sắm một số thứ cùng anh quản lý nên dự định sẽ ăn tối ở ngoài. Seung Ri trông có vẻ tiếc nuối.

- Vậy là chỉ còn anh Top và anh Dae Sung ăn tối cùng em sao?

- Ừ, tôi ở nhà nghỉ ngơi, vậy Eun Mi định nấu món gì? Tôi không ăn cay được như người Nhật đâu nhé. Top hyung không quên dặn dò.

- Hay là Eun Mi nấu món hôm trước, món phở gì đó.

- Ưm, có một món lúc ở Việt Nam em rất thích ăn, đó là món bún ốc, hôm nay em sẽ nấu món đó nhé.

- Thật là muốn ở lại để ăn món ăn Eun Mi nấu quá đi.

- Seung Ri à, tại sao em lại hẹn với anh quản lý khi biết hôm nay có người ở nhà vậy? Ji Yong hyung lại tiếp tục siết cổ maknae bằng cánh tay.

- Ái, hyung, em không thở được, lần sau em sẽ ở nhà mà, lần sau, thật đấy.

Buổi tối hôm đó, chỉ có mỗi tôi và Top hyung là được thưởng thức món bún ốc mà Eun Mi nấu, nó quá tuyệt vời đến nỗi, trong danh sách món ăn từ các nước của tôi đã có thêm Việt Nam. Dĩ nhiên Top huyng cũng có chung ý nghĩ với tôi.

- Sau này nếu có dịp, em sẽ làm món ăn Nhật Bản, mọi người cũng thích món Nhật đúng không?

- Thật chứ? Eun Mi biết nhiều thật đó. Top hyung cười.

- Dĩ nhiên rồi, mọi người ai cũng thích ăn ngon mà.

- Nhưng mà, món này không ảnh hưởng đến vết thương của em chứ? Tôi sực nhớ ra.

- Không sao đâu ạ.

Buổi tối đầu tiên đã trôi qua như thế. Bỗng dưng căn nhà này lại có mùi thơm của thức ăn và sự chăm sóc của một người con gái, điều đó làm chúng tôi cảm thấy không quen lắm, nhưng bù lại, Eun Mi dường như mang đến luồng sinh khí mới cho ngôi nhà. Lúc tôi và Top hyung đang ở phòng của mình trên tầng ba, điều duy nhất khiến chúng tôi phải mở cửa và bước ra chính là tiếng đàn piano du dương phát ra từ tầng dưới, chiếc piano mới mua của Young Bae hyung mà đến bây giờ chúng tôi vẫn không có thời gian để sử dụng. Eun Mi đang đàn bản River Flows In You nổi tiếng, nó thật sự khiến tôi cảm thấy thư thái, và sau đó là bản phối của cô ấy, Unilateral Love.

Đến lúc ấy tôi mới hiểu hết bản nhạc này… Tôi đã từng hát nó, nhưng những cảm xúc trong đó tôi không hiểu hết đươc, chỉ đến khi Eun Mi trình bày nó bằng piano, bằng những cung bậc cảm xúc thật của nó, tôi mới hiểu được vì sao chủ tịch lại để mắt đến bài hát này và chọn nó cho tôi. Đó là một thứ tình yêu mơ hồ, khó khăn và da diết, nhưng đồng thời nó cũng rất trong sáng và nhiệt tâm.

Eun Mi à, phải chăng em vẫn chưa quên được Ji Yong hyung?

Read full at: http://jaciedream.tumblr.com/
or
http://www.facebook.com/media/set/?set=a.524264027591968.128818.100000251253693&type=3


----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


CHAP 20

Đã là đầu tháng 2.

Tuyết vẫn rơi dày trên mái nhà của 5 người con trai.

“Cốc cốc”

- Anh Top, đến giờ ăn sáng rồi!

“Cốc cốc”

- Anh Daesung, đến giờ ăn sáng rồi ạ!

“Cốc cốc cốc”

- Bữa sáng đã sẵn sàng, anh Young Bae!

và cuối cùng, “cốc cốc”

- Cậu mà không ra ăn điểm tâm là chút nữa không còn đâu nhé, Seung Ri.

- Này, cậu có phải là fan của BIGBANG không vậy? Sao hôm nay cũng nói vậy hả? phải gọi tớ bằng oppa nghe chưa?

- Oppa Gwang Ju style? Này, tớ thà bị bó bột thêm một tháng còn hơn gọi cậu là oppa nhé!

- Hai người vẫn tiếp tục cãi nhau đấy à? Young Bae huyng ngáp một cái rõ to.

- Anh Young Bae đã dậy rồi sao? Chúc anh ngon miệng nhé.

- Tuần sau là ngày em tháo bột rồi phải không?

- Vâng, em đã hẹn với bác sĩ rồi.

- Ji Yong chưa dậy sao? Top hyung vừa ngồi xuống bàn ăn.

- Hôm qua anh ấy về trễ nên em không gọi.

- Vậy Eun Mi đi một mình được chứ? Có cần tôi nhờ anh quản lý đưa đi không?

- Em đi một mình được ạ, không sao đâu.

- Top hyung à, tại sao có mỗi mình hyung là vẫn còn nói chuyện trang trọng với Eun Mi vậy? Seung Ri đang ăn ngấu nghiến món ăn mà Eun Mi chuẩn bị cho bữa sáng.

- Này, cậu mà không nhanh ăn đi là ngày mai cậu khỏi đi xem phim của hyung luôn nhé.

Thời gian trôi qua nhanh thật. Đã hơn một tháng kể từ ngày tôi về Hàn Quốc để gặp Eun Mi, nhưng mà mọi chuyện đã thay đổi nhiều quá. Trong một tháng đó, Eun Mi đã rất thân thiết với Seung Ri, tôi cảm nhận được 2 người xem nhau như những người bạn thực sự. Young Bae hyung cũng rất thoải mái với cô ấy. Top hyung vẫn còn giữ một khoảng cách nhất định, không vô tư nhảy nhót với chúng tôi mỗi lần có Eun Mi ở đó. Ji Yong hyung, dĩ nhiên đã có Dara noona, thường không tỏ ra quan tâm trực tiếp đến cô ấy. Còn về phần tôi, nó như kiểu một mối quan hệ ngại ngùng, mặc dù tôi cố tỏ ra bình thường nhưng thật ra tôi đang cố lẩn tránh ánh nhìn của cô ấy, chẳng vì lý do gì cả, chỉ là tôi nhận ra mình không phải là người mà cô ấy cần tìm, và có lẽ cả tôi cũng thế.

Cho đến một hôm…

Ngày cô ấy đến bệnh viện tháo bột…

Cũng là ngày cuối cùng tôi ở phòng thu để thu âm bài hát cuối cùng cho album mới. Công việc kết thúc sớm hơn tôi tưởng rất nhiều.

9 giờ tối… và không có nơi nào để đi…

Tôi lái xe về nhà, định bụng sẽ tự thưởng cho mình một ly rượu nhẹ, một việc mà lâu lắm rồi tôi chưa làm.

Trong nhà không có ai cả, dĩ nhiên một ngày cuối tuần như thế này thật lý tưởng để đến bar NB, nơi Ji Yong hyung, Young Bae hyung và Seung Ri gặp gỡ những người bạn, và Top hyung đã có chương trình với đoàn làm phim. Hôm nay Eun Mi tháo băng cánh tay, có lẽ giờ đang đi dạo đâu đó để hít thở không khí. Vả lại cô ấy cũng đã làm quen một số bạn đồng hương từ lúc mới sang Hàn Quốc. Chỉ có mỗi tôi là không liên lạc với bạn bè được, không có ai để gọi điện, không có nơi nào để đi.

Trong căn phòng khách tối chỉ có ánh sáng của đèn bàn, cầm ly rượu trong tay, tôi tự chúc cho album của mình thành công tốt đẹp và uống hết một ly đầy, thêm một ly rữa, ly nữa rồi lại muốn gọi điện cho một ai đó. Tôi tìm số của Eun Mi trong điện thoại của mình và gọi cho cô ấy.

Đầu óc hơi chuếnh choáng…

Tôi không biết là mình đang nghe nhạc chuông hay nhạc chờ của Eun Mi, chỉ biết rằng đó là bản piano Unilateral Love. Ngân nga theo giai điệu của bài hát, tôi thầm nghĩ rằng có lẽ chỉ một tháng nữa thôi, fan của tôi sẽ được thưởng thức nó. Chuyện diễn ra tiếp theo khiến tôi rất bối rối nhưng không thể nhớ nổi là mình đã bối rối như thế nào. Điện thoại của Eun Mi được đặt ngay trên chiếc bàn nơi góc phòng hơi chéo so với bộ bàn ghế tôi đang ngồi. Tôi gọi rất lâu mà không biết rằng nó đang ở cùng một nơi với tôi, đôi mắt đang yêu cầu một giấc ngủ, và giấc ngủ thì đang rù quến đôi mắt của tôi. Rồi từ hướng phòng tắm, một bóng người xuất hiện, tiến thẳng đến chiếc bàn, nơi đặt điện thoại.

- A lô!

- A lô!

Tôi bỗng giật mình, ai đó ở đằng kia cũng giật bắn mình.

- Eun Mi?

- Anh Dae Sung? sao anh lại ở đây?

- Anh…

- Á á á á, khoan đã, tại sao anh lại ở đây? Anh đã thấy những gì?

Thấy những gì ư? Trước mắt tôi là một Eun Mi tay đã tháo bột, để lộ làn da trắng muốt, vì cô ấy đang tắm, và vì trên cơ thể cô ấy giờ đây chỉ có một mảnh khăn trắng che hờ, mặc dù tôi không còn tỉnh táo nhưng vẫn có thể thấy một làn khói mỏng bốc lên từ người cô ấy cùng với mái tóc ướt sũng. Trong ánh sáng vàng mù mờ của đèn bàn, tôi chỉ nhìn thấy điều đó trong khoảng 2 giây vì ngay sau đó cô ấy lập tức nắm chặt chiếc khăn lại, che chắn những khoảng da mà tôi đã vô tình nhìn thấy.

- Anh… say….

Đồ vật trong phòng bỗng dưng xoáy hết cả lại. Sau đó tôi không còn nhớ gì nữa.

Tôi đang bước đi trong căn phòng ấm áp trải thảm đỏ, mắt nhìn theo người con gái kiều diễm đứng trên cầu thang đá hoa cương với nụ cười tươi như ánh nắng đầu tiên của mùa xuân. Cô ấy đưa tay cho tôi, nhưng lúc tôi cầm lấy bàn tay của cô ấy thì bàn tay đó lạnh ngắt như không có hơi người. Tôi bất chợt rùng mình. Nhìn lại căn phòng, nó đã trở thành một khu vườn phủ đầy tuyết lạnh lẽo, đứng trước mặt tôi không phải là một người con gái mà là một ông già tuyết đang nhe răng cười. Tôi giật mình tỉnh dậy, thấy mình vẫn đang nằm ở chiếc ghế dài trong phòng khách, áo khoác ngoài đã được cởi ra, trên trán tôi vẫn còn nguyên chiếc khăn lạnh ngắt và có mùi trà gừng phảng phất đâu đây. Tôi nhìn đồng hồ, đã 2 giờ sáng. Eun Mi đang nằm ngủ trên chiếc ghế tựa ở một bên, trên tay còn cầm chiếc khăn của tôi, dĩ nhiên là trang phục đầy đủ. Tôi với tay lấy tách trà gừng uống hết, thấy đầu óc tỉnh táo hơn một chút. Có lẽ vì chăm sóc tôi mà Eun Mi phải ngủ trên chiếc ghế này. Ngày cô ấy tháo bột, tôi không chúc mừng được gì đã đành, còn không cho cô ấy có thời gian nghỉ ngơi. Nghĩ vậy, tôi liền nhẹ nhàng bế Eun Mi lên tầng hai, phòng của cô ấy. Nhưng chưa đến cầu thang, cô ấy đã tỉnh dậy

- Anh đang làm gì vậy?

- Bế em lên giường.

Hình như cô ấy hiểu lầm ý của tôi, nhảy ngay xuống bậc cầu thang tôi đang đứng, khiến tôi một phen suýt ngã ngửa.

- Anh…. anh…. Eun Mi không thốt nên lời

- Đừng hiểu nhầm chứ, chỉ là anh thấy em vì chăm sóc anh mà ngủ không thoải mái, anh chỉ định bế em lên phòng để em ngủ thôi mà.

- Vậy chứ lúc nãy tại sao anh lại ở nhà? không phải anh đến công ty để thu âm sao, không phải anh rình em tắm chứ?

Tôi cười.

- Em nhìn anh giống kẻ chuyên đi rình người khác tắm lắm sao? Hôm nay anh hoàn tất việc thu âm sớm nên về nhà sớm, anh tưởng em ra ngoài rồi. Mà tại sao ở nhà lại không chịu bật đèn lên?

- Vậy anh nhìn em giống kẻ xài điện phung phí lắm sao? Vì không có ai ở nhà nên em mới tắt hết. Mà sao anh lại gọi điện cho em hả? Lúc đó anh có thấy gì không?

- Lúc đó anh say, nhưng cũng kịp nhìn thấy một vài thứ…

- Anh…

Nói rồi Eun Mi quay sang… bóp cổ tôi như bóp cổ vịt…

- Anh chán sống rồi!

- Anh… ặc… anh đùa… lúc đó anh say quá rồi đâu còn nhìn thấy gì nữa.. ặc ặc… thả tay ra đi!

Kể từ lúc đó tôi thề rằng, trong những trường hợp như thế này, giả ngốc chính là liều thuốc duy nhất cứu sống được bản thân, nếu không bạn sẽ bị người kia bóp cổ cho đến chết vì thẹn.

- Ai biểu uống Vodka làm gì!

- Cái gì? Anh uống Vodka? Không phải là rượu vang sao?

- Nếu là rượu vang thì đâu có say đến mức nằm vật vờ không biết gì, còn mê sảng nữa?

- Ai bảo em không bật đèn lên, mà anh đã nói những gì?

- Anh cứ nói nhíu hết cả lại, chữ nọ xọ chữ kia làm sao em biết anh nói những gì.

- Vậy sao? Xin lỗi nhé.

- Xin lỗi gì chứ! Bỏ đi. Này, mà anh định theo em lên phòng thật à?

Mải nói chuyện, tôi quên mất chúng tôi đã đi hết cầu thang và tôi đang đứng trước cửa phòng của Eun Mi.

- Không, anh đâu có ý đó, vậy anh lên phòng đây.

- Vậy, anh ngủ ngon nhé.

- Ừm, Eun Mi cũng ngủ ngon.

- Xin lỗi vì đã hiểu lầm anh.

- Không có gì. Là anh xin lỗi em mới đúng, nếu anh báo trước cho em thì đã không có việc gì xảy ra rồi.

- Anh lại nhận hết tất cả lỗi về mình đấy à, không sao cả mà.

- Ừ, vậy… cánh tay em đã thoải mái hơn rồi chứ?

- Ừm, từ ngày mai em có thể thoải mái nấu những món ăn anh thích rồi, nếu anh có thời gian ăn chúng.

- Sao lại không? Anh rất thích những món ăn ngon mà, nhưng em phải nấu thật ngon. Mà em mới tháo bột cũng đừng cử động nhiều quá, sau này sẽ ảnh hưởng đấy.

- Ừm…

Chuyện diễn ra sau đó cũng bất ngờ không kém chuyện cách đây vài tiếng. Eun Mi kiễng chân hôn má tôi một cái, khiến tôi đứng trơ ra như bị ai trét sáp lên người.

- Ngủ ngon.

Nói rồi Eun Mi đóng sầm cửa lại, mạnh đến nỗi tôi có thể cảm giác được một cơn gió được tạo nên từ nó. Và tôi cứ đứng ngây như phỗng như vậ y cho đến khi cơn buồn ngủ lại kéo đến. Tôi không hiểu cảm giác này là gì, nên cứ đeo theo khuôn mặt ngây như phỗng đó về phòng của mình, lên giường nhưng vẫn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Khuya hôm đó, Eun Mi đã khiến cho một chàng khờ không thể ngủ được vì nàng…

Read full at: http://jaciedream.tumblr.com/
or
http://www.facebook.com/media/set/?set=a.524264027591968.128818.100000251253693&type=3

 Source Pic Fanart :https://www.facebook.com/photo.php?fbid=524998064211092&set=a.511159292261636.120580.449662245078008&type=3&src=https%3A%2F%2Ffbcdn-sphotos-e-a.akamaihd.net%2Fhphotos-ak-snc6%2F250745_524998064211092_918239065_n.jpg&size=960%2C720

<3 <3 <3