- CHAP 20
Đã là đầu tháng 2.
Tuyết vẫn rơi dày trên mái nhà của 5 người con trai.
“Cốc cốc”
- Anh Top, đến giờ ăn sáng rồi!
“Cốc cốc”
- Anh Daesung, đến giờ ăn sáng rồi ạ!
“Cốc cốc cốc”
- Bữa sáng đã sẵn sàng, anh Young Bae!
và cuối cùng, “cốc cốc”
- Cậu mà không ra ăn điểm tâm là chút nữa không còn đâu nhé, Seung Ri.
- Này, cậu có phải là fan của BIGBANG không vậy? Sao hôm nay cũng nói vậy hả? phải gọi tớ bằng oppa nghe chưa?
- Oppa Gwang Ju style? Này, tớ thà bị bó bột thêm một tháng còn hơn gọi cậu là oppa nhé!
- Hai người vẫn tiếp tục cãi nhau đấy à? Young Bae huyng ngáp một cái rõ to.
- Anh Young Bae đã dậy rồi sao? Chúc anh ngon miệng nhé.
- Tuần sau là ngày em tháo bột rồi phải không?
- Vâng, em đã hẹn với bác sĩ rồi.
- Ji Yong chưa dậy sao? Top hyung vừa ngồi xuống bàn ăn.
- Hôm qua anh ấy về trễ nên em không gọi.
- Vậy Eun Mi đi một mình được chứ? Có cần tôi nhờ anh quản lý đưa đi không?
- Em đi một mình được ạ, không sao đâu.
- Top hyung à, tại sao có mỗi mình hyung là vẫn còn nói chuyện trang trọng với Eun Mi vậy? Seung Ri đang ăn ngấu nghiến món ăn mà Eun Mi chuẩn bị cho bữa sáng.
- Này, cậu mà không nhanh ăn đi là ngày mai cậu khỏi đi xem phim của hyung luôn nhé.
Thời gian trôi qua nhanh thật. Đã hơn một tháng kể từ ngày tôi về Hàn Quốc để gặp Eun Mi, nhưng mà mọi chuyện đã thay đổi nhiều quá. Trong một tháng đó, Eun Mi đã rất thân thiết với Seung Ri, tôi cảm nhận được 2 người xem nhau như những người bạn thực sự. Young Bae hyung cũng rất thoải mái với cô ấy. Top hyung vẫn còn giữ một khoảng cách nhất định, không vô tư nhảy nhót với chúng tôi mỗi lần có Eun Mi ở đó. Ji Yong hyung, dĩ nhiên đã có Dara noona, thường không tỏ ra quan tâm trực tiếp đến cô ấy. Còn về phần tôi, nó như kiểu một mối quan hệ ngại ngùng, mặc dù tôi cố tỏ ra bình thường nhưng thật ra tôi đang cố lẩn tránh ánh nhìn của cô ấy, chẳng vì lý do gì cả, chỉ là tôi nhận ra mình không phải là người mà cô ấy cần tìm, và có lẽ cả tôi cũng thế.
Cho đến một hôm…
Ngày cô ấy đến bệnh viện tháo bột…
Cũng là ngày cuối cùng tôi ở phòng thu để thu âm bài hát cuối cùng cho album mới. Công việc kết thúc sớm hơn tôi tưởng rất nhiều.
9 giờ tối… và không có nơi nào để đi…
Tôi lái xe về nhà, định bụng sẽ tự thưởng cho mình một ly rượu nhẹ, một việc mà lâu lắm rồi tôi chưa làm.
Trong nhà không có ai cả, dĩ nhiên một ngày cuối tuần như thế này thật lý tưởng để đến bar NB, nơi Ji Yong hyung, Young Bae hyung và Seung Ri gặp gỡ những người bạn, và Top hyung đã có chương trình với đoàn làm phim. Hôm nay Eun Mi tháo băng cánh tay, có lẽ giờ đang đi dạo đâu đó để hít thở không khí. Vả lại cô ấy cũng đã làm quen một số bạn đồng hương từ lúc mới sang Hàn Quốc. Chỉ có mỗi tôi là không liên lạc với bạn bè được, không có ai để gọi điện, không có nơi nào để đi.
Trong căn phòng khách tối chỉ có ánh sáng của đèn bàn, cầm ly rượu trong tay, tôi tự chúc cho album của mình thành công tốt đẹp và uống hết một ly đầy, thêm một ly rữa, ly nữa rồi lại muốn gọi điện cho một ai đó. Tôi tìm số của Eun Mi trong điện thoại của mình và gọi cho cô ấy.
Đầu óc hơi chuếnh choáng…
Tôi không biết là mình đang nghe nhạc chuông hay nhạc chờ của Eun Mi, chỉ biết rằng đó là bản piano Unilateral Love. Ngân nga theo giai điệu của bài hát, tôi thầm nghĩ rằng có lẽ chỉ một tháng nữa thôi, fan của tôi sẽ được thưởng thức nó. Chuyện diễn ra tiếp theo khiến tôi rất bối rối nhưng không thể nhớ nổi là mình đã bối rối như thế nào. Điện thoại của Eun Mi được đặt ngay trên chiếc bàn nơi góc phòng hơi chéo so với bộ bàn ghế tôi đang ngồi. Tôi gọi rất lâu mà không biết rằng nó đang ở cùng một nơi với tôi, đôi mắt đang yêu cầu một giấc ngủ, và giấc ngủ thì đang rù quến đôi mắt của tôi. Rồi từ hướng phòng tắm, một bóng người xuất hiện, tiến thẳng đến chiếc bàn, nơi đặt điện thoại.
- A lô!
- A lô!
Tôi bỗng giật mình, ai đó ở đằng kia cũng giật bắn mình.
- Eun Mi?
- Anh Dae Sung? sao anh lại ở đây?
- Anh…
- Á á á á, khoan đã, tại sao anh lại ở đây? Anh đã thấy những gì?
Thấy những gì ư? Trước mắt tôi là một Eun Mi tay đã tháo bột, để lộ làn da trắng muốt, vì cô ấy đang tắm, và vì trên cơ thể cô ấy giờ đây chỉ có một mảnh khăn trắng che hờ, mặc dù tôi không còn tỉnh táo nhưng vẫn có thể thấy một làn khói mỏng bốc lên từ người cô ấy cùng với mái tóc ướt sũng. Trong ánh sáng vàng mù mờ của đèn bàn, tôi chỉ nhìn thấy điều đó trong khoảng 2 giây vì ngay sau đó cô ấy lập tức nắm chặt chiếc khăn lại, che chắn những khoảng da mà tôi đã vô tình nhìn thấy.
- Anh… say….
Đồ vật trong phòng bỗng dưng xoáy hết cả lại. Sau đó tôi không còn nhớ gì nữa.
Tôi đang bước đi trong căn phòng ấm áp trải thảm đỏ, mắt nhìn theo người con gái kiều diễm đứng trên cầu thang đá hoa cương với nụ cười tươi như ánh nắng đầu tiên của mùa xuân. Cô ấy đưa tay cho tôi, nhưng lúc tôi cầm lấy bàn tay của cô ấy thì bàn tay đó lạnh ngắt như không có hơi người. Tôi bất chợt rùng mình. Nhìn lại căn phòng, nó đã trở thành một khu vườn phủ đầy tuyết lạnh lẽo, đứng trước mặt tôi không phải là một người con gái mà là một ông già tuyết đang nhe răng cười. Tôi giật mình tỉnh dậy, thấy mình vẫn đang nằm ở chiếc ghế dài trong phòng khách, áo khoác ngoài đã được cởi ra, trên trán tôi vẫn còn nguyên chiếc khăn lạnh ngắt và có mùi trà gừng phảng phất đâu đây. Tôi nhìn đồng hồ, đã 2 giờ sáng. Eun Mi đang nằm ngủ trên chiếc ghế tựa ở một bên, trên tay còn cầm chiếc khăn của tôi, dĩ nhiên là trang phục đầy đủ. Tôi với tay lấy tách trà gừng uống hết, thấy đầu óc tỉnh táo hơn một chút. Có lẽ vì chăm sóc tôi mà Eun Mi phải ngủ trên chiếc ghế này. Ngày cô ấy tháo bột, tôi không chúc mừng được gì đã đành, còn không cho cô ấy có thời gian nghỉ ngơi. Nghĩ vậy, tôi liền nhẹ nhàng bế Eun Mi lên tầng hai, phòng của cô ấy. Nhưng chưa đến cầu thang, cô ấy đã tỉnh dậy
- Anh đang làm gì vậy?
- Bế em lên giường.
Hình như cô ấy hiểu lầm ý của tôi, nhảy ngay xuống bậc cầu thang tôi đang đứng, khiến tôi một phen suýt ngã ngửa.
- Anh…. anh…. Eun Mi không thốt nên lời
- Đừng hiểu nhầm chứ, chỉ là anh thấy em vì chăm sóc anh mà ngủ không thoải mái, anh chỉ định bế em lên phòng để em ngủ thôi mà.
- Vậy chứ lúc nãy tại sao anh lại ở nhà? không phải anh đến công ty để thu âm sao, không phải anh rình em tắm chứ?
Tôi cười.
- Em nhìn anh giống kẻ chuyên đi rình người khác tắm lắm sao? Hôm nay anh hoàn tất việc thu âm sớm nên về nhà sớm, anh tưởng em ra ngoài rồi. Mà tại sao ở nhà lại không chịu bật đèn lên?
- Vậy anh nhìn em giống kẻ xài điện phung phí lắm sao? Vì không có ai ở nhà nên em mới tắt hết. Mà sao anh lại gọi điện cho em hả? Lúc đó anh có thấy gì không?
- Lúc đó anh say, nhưng cũng kịp nhìn thấy một vài thứ…
- Anh…
Nói rồi Eun Mi quay sang… bóp cổ tôi như bóp cổ vịt…
- Anh chán sống rồi!
- Anh… ặc… anh đùa… lúc đó anh say quá rồi đâu còn nhìn thấy gì nữa.. ặc ặc… thả tay ra đi!
Kể từ lúc đó tôi thề rằng, trong những trường hợp như thế này, giả ngốc chính là liều thuốc duy nhất cứu sống được bản thân, nếu không bạn sẽ bị người kia bóp cổ cho đến chết vì thẹn.
- Ai biểu uống Vodka làm gì!
- Cái gì? Anh uống Vodka? Không phải là rượu vang sao?
- Nếu là rượu vang thì đâu có say đến mức nằm vật vờ không biết gì, còn mê sảng nữa?
- Ai bảo em không bật đèn lên, mà anh đã nói những gì?
- Anh cứ nói nhíu hết cả lại, chữ nọ xọ chữ kia làm sao em biết anh nói những gì.
- Vậy sao? Xin lỗi nhé.
- Xin lỗi gì chứ! Bỏ đi. Này, mà anh định theo em lên phòng thật à?
Mải nói chuyện, tôi quên mất chúng tôi đã đi hết cầu thang và tôi đang đứng trước cửa phòng của Eun Mi.
- Không, anh đâu có ý đó, vậy anh lên phòng đây.
- Vậy, anh ngủ ngon nhé.
- Ừm, Eun Mi cũng ngủ ngon.
- Xin lỗi vì đã hiểu lầm anh.
- Không có gì. Là anh xin lỗi em mới đúng, nếu anh báo trước cho em thì đã không có việc gì xảy ra rồi.
- Anh lại nhận hết tất cả lỗi về mình đấy à, không sao cả mà.
- Ừ, vậy… cánh tay em đã thoải mái hơn rồi chứ?
- Ừm, từ ngày mai em có thể thoải mái nấu những món ăn anh thích rồi, nếu anh có thời gian ăn chúng.
- Sao lại không? Anh rất thích những món ăn ngon mà, nhưng em phải nấu thật ngon. Mà em mới tháo bột cũng đừng cử động nhiều quá, sau này sẽ ảnh hưởng đấy.
- Ừm…
Chuyện diễn ra sau đó cũng bất ngờ không kém chuyện cách đây vài tiếng. Eun Mi kiễng chân hôn má tôi một cái, khiến tôi đứng trơ ra như bị ai trét sáp lên người.
- Ngủ ngon.
Nói rồi Eun Mi đóng sầm cửa lại, mạnh đến nỗi tôi có thể cảm giác được một cơn gió được tạo nên từ nó. Và tôi cứ đứng ngây như phỗng như vậ y cho đến khi cơn buồn ngủ lại kéo đến. Tôi không hiểu cảm giác này là gì, nên cứ đeo theo khuôn mặt ngây như phỗng đó về phòng của mình, lên giường nhưng vẫn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Khuya hôm đó, Eun Mi đã khiến cho một chàng khờ không thể ngủ được vì nàng…
Read full at: http://jaciedream.tumblr.com/
or
http://www.facebook.com/media/set/?set=a.524264027591968.128818.100000251253693&type=3
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
NGOẠI TRUYỆN CHƯƠNG 2
Cánh cửa căn phòng tầng 2 đang đóng ngay đằng sau lưng tôi. Tôi dựa vào nó, hơi bàng hoàng. Tôi vừa hôn lên má Daesung. Chỉ là một nụ hôn nhẹ như gió thoảng nhưng không hiểu sao nó khiến mặt tôi đỏ bừng lên và tim đập rất nhanh. Tại sao tôi lại làm thế cơ chứ?
Hôm nay tôi đã đi tháo bột ở cánh tay, tuy vẫn hơi đau nhưng đã thoải mái hơn rất nhiều. Có thể bạn sẽ không hiểu sự chịu đựng của tôi trong vòng một tháng qua, khi không thể tắm và việc gội đầu thì vô cùng khó khăn. Vậy nên tôi quyết định về nhà và tự thưởng cho mình được ngâm trong bồn nước nóng. Thật may vì tối nay cũng không có ai ở nhà cả, vậy là tôi tiến hành chiến dịch “gột rửa” của mình. Nhưng mà điều tôi không ngờ lại xảy đến, anh Daesung về nhà và ngồi ở phòng khách nhưng tôi không nghe thấy một tiếng động gì cả, có lẽ vì phòng tắm ở đây được thiết kế theo kiểu cách âm - tôi cũng không rõ thiết kế như vậy để làm gì. Lúc tôi vừa tắm xong và bước ra khỏi phòng tắm thì nghe thấy tiếng điện thoại, và thế là bắt gặp cái con người kia đang nằm vật vờ trên chiếc ghế dài, trên bàn là chai Vodka đã vơi đi một nửa. Tôi giật mình nhìn lại mảnh khăn quấn quanh người, con người kia không phải đang ở công ty sao? sao bỗng dưng lại ở đây và trong hoàn cảnh như thế này?
- Eun Mi?
- Anh Dae Sung? sao anh lại ở đây?
- Anh…
- Á á á á, khoan đã, tại sao anh lại ở đây? Anh đã thấy những gì?
Nhưng mà con người kia chỉ ú ớ được mấy câu rồi lăn ra ngủ không biết trời đất gì nữa…
Kể cũng lạ, tại sao lúc nào chúng tôi cũng mặt đối mặt trong những hoàn cảnh khó xử thế này, lúc trước tôi bị ốm, Daesung đã … cởi áo cho tôi, còn bây giờ thì anh ấy thấy tôi trong tình trạng trên người chỉ có mỗi chiếc khăn tắm. Lúc trước tôi ốm, Daesung chăm sóc cho tôi cả đêm, giờ đến lượt Daesung say rượu, tôi lại là người chăm sóc cho anh ấy…
- Em… có thể tránh xa anh và Dara một chút được không?
- … tại sao?
- Anh không muốn tình cảm của anh bị ảnh hưởng bởi em…
- Mong anh đừng nói vậy… em thậm chí còn không có một chút gì trong trái tim anh, em không đủ sức để khiến cho tình cảm của anh và chị Dara bị ảnh hưởng đâu, tại sao anh lại lo lắng như vậy?
- Ai nói với em như vậy?
- Còn ai biết ngoài ba chúng ta nữa sao? Vâng, em thừa nhận rằng em đã hơi trẻ con, em thấy ghen với chị Dara, em thấy ghen khi hai người ở bên nhau, cười với nhau, và em cũng buồn nữa… Nhưng mà, đó chỉ là tình cảm của em, của riêng em, chẳng liên quan gì đến chuyện giữa hai người cả, em chẳng là gì cả…
Giọt nước mắt nóng hổi bắt đầu lăn trên má tôi…
- Anh xin lỗi, nhưng mà em nhầm rồi, em là một người con gái tốt, không phải em không có chút gì trong tâm trí của anh, nhưng anh không phải là một người tốt, mong em đừng nghĩ về anh mãi như thế mà hãy tìm một người xứng đáng hơn…
- Vâng… em hiểu rồi…
Câu chuyện giữa tôi và anh Ji Yong kết thúc như thế… những ngày tôi được ở gần anh, chuẩn bị trang phục, đạo cụ cho từng thành viên nhóm nhạc mới, anh thì vừa bảo tôi làm cái này cái kia vừa quan sát và điều chỉnh, được làm việc với anh, được ở gần anh, ăn cơm chung với anh, nói chuyện với anh… đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất của tôi, nhưng cái ngày đó chính là ngày mà tôi muốn chị Dara biết đến tôi như là một tình địch, cái ngày mà tôi đưa thức ăn cho chị ấy dưới danh nghĩa của anh Ji Yong… nhưng kết cục, điều tôi nhận lại được chỉ là nước mắt. Ji Yong, anh ấy yêu chị Dara, không hề có chỗ cho tôi, vâng, tôi chỉ cần biết như vậy, biết rằng mình đã sai rồi, nên tôi mới nhờ anh Daesung và Seungri tìm cách để tôi nói chuyện với hai người. Tôi vẫn không quên ánh nhìn chăm chú đầy dò xét của anh Ji Yong khi tôi nói rằng tôi đã sai, rằng tôi là fan của BIGBANG, rằng tôi sẽ không bao giờ để lộ chuyện này ra, và rằng người tôi yêu là Daesung cơ, chứ không phải là người đàn ông đang đứng trước mặt tôi đây…
Tôi đứng trên sân thượng, lòng lạnh buốt, những cơn gió vẫn tiếp tục thổi như không biết rằng trái tim tôi đang cô độc thế nào, tôi cần một người để nói chuyện, để chia sẻ cái lạnh này với tôi… Đúng lúc đó thì anh Daesung nhắn tin đến, 15’ sau anh ấy đã có mặt trên sân thượng cùng 2 cốc cà phê nóng, hơi ấm của nó khiến tôi thấy dễ chịu hơn hẳn, nó ấm đến mức khiến cả người tôi đều nóng lên mà lúc đó tôi không biết rằng mình đã bị sốt.
Những chuyện sau đó tôi chỉ nhớ rất rời rạc, tôi chỉ nhớ anh ấy đã ép sát tôi vào góc tường, nhưng tôi mệt và buồn ngủ đến mức không còn sức chống cự nữa, ý nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu tôi chỉ là: “Daesung là một gã tồi”. Khi tôi mở mắt tỉnh dậy, đã thấy mình nằm trên giường trong một căn phòng rất đẹp, dĩ nhiên không phải là phòng trọ của tôi, càng không phải ở công ty, tôi thấy Daesung ngồi ngủ cạnh thành giường, còn tôi, áo quần trên người đã biến đi đâu mất. “Đúng là gã tồi mà”. Thật ra, chính tôi mới là người tồi tệ sau khi nhận được sự giúp đỡ hết lần này đến lần khác từ anh ấy mà vẫn nghĩ rằng anh ấy là người xấu.
Vâng, đó chính là ngày nhạy cảm đầu tiên của chúng tôi…
Rồi đến một ngày… khi tôi cùng với mọi người tham gia tiệc của công ty chúc mừng cho album mới, Dara noona đã gặp tôi và đề nghị trang điểm cho tôi để trông xinh đẹp hơn, vậy nên tôi không nỡ lòng từ chối.
- Eun Mi ah, tối mai em giúp chị và GD gặp nhau được chứ?
- Vâng, nếu vậy em sẽ tìm cách cho 2 người.
- Vậy cảm ơn em nhé. Và hãy nhớ, chiếc áo em mặc rất gợi cảm, sau ngày hôm nay nếu có ai đến tặng em một đóa hồng thì nhớ cảm ơn chị nhé, có lẽ đó sẽ là người đàn ông của em.
- Không có chuyện đó đâu ạ.
- Mà Eun Mi à, chị mong em sẽ thật lòng giúp cho chị và Ji Yong, bởi vị chị biết, em cũng thích Ji Yong, đúng không?
Im lặng.
- Tại sao chị lại biết?
- Phụ nữ luôn được Chúa ban cho một giác quan tuyệt vời mà. Chuyện Daesung thích em, có lẽ em cũng biết, đúng không?
- Sao ạ? Tôi cực kỳ ngạc nhiên.
- Không lẽ em không thấy ánh mắt của cậu ấy khi nhìn em sao? Không lẽ em không biết cậu ấy quan tâm đến em sao? Em không nghĩ rằng cậu ấy giúp em chỉ vì em là nhân viên YG thôi đấy chứ?
- Ơ, em…
- Nhưng mà, Eun Mi à, hiện tại cậu ấy đang rất lo cho album của mình, cậu ấy đã đặt hết tất cả tâm huyết của mình vào đó, vậy cho nên, em đừng khiến cậu ấy phải suy nghĩ thêm nữa, em hiểu chị nói gì phải không?
Tối hôm đó, tôi đứng một góc nhìn mọi người trò chuyện, phía bên kia, anh Ji Yong và chị Dara đang nói chuyện với nhau rất vui vẻ, vâng, dĩ nhiên đó không phải là nơi tôi thuộc về. Anh Daesung đang đứng đằng kia, cười với một cô gái nào đó trong công ty mà tôi không biết. Liệu anh ấy có thích tôi thật không nhỉ? Tôi hy vọng điều đó không phải là sự thật. Với lại, tôi không muốn anh ấy bị phân tán tư tưởng cho album mới.
Nhưng mà, chuyện gì đến cũng đã đến, tôi muốn tìm một nơi yên tĩnh để suy nghĩ, thì lại gặp Daesung. Nói chuyện được một lúc thì tình huống hơi nguy hiểm lại xảy đến.
- Ừm, anh có cái này tặng em.
- Cái gì vậy?
- Ừm…… cái này.
Anh Daesung chìa tay ra.
- Là sao?
- Em nhìn kỹ nhé!
Anh ấy giả vờ làm ảo thuật, biến ra một bông hồng đỏ thắm.
- Tặng cho người con gái đẹp nhất đêm nay!
Tôi hơi ngạc nhiên, Daesung mà tôi biết cũng có lúc lãng mạn thế này ư?
- Cảm ơn anh nhé!
Tôi mỉm cười. Nhưng mà, anh ấy hẳn phải biết ý nghĩ của bông hồng đỏ chứ. Tôi im lặng rất lâu, một khoảng thời gian khá dài đủ để làm tăng sự dũng cảm của một ai đó… và… anh ấy đã nắm tay tôi…
Tiếp theo sẽ là ngoại truyện chương 3 nhé ^^
Soon soon
Read full at: http://jaciedream.tumblr.com/
or
http://www.facebook.com/media/set/?set=a.524264027591968.128818.100000251253693&type=3
------------------------------------------------------------------------------------------------
NGOẠI TRUYỆN CHƯƠNG 3
Tôi lén nhìn Daesung, anh ấy đang mỉm cười, đôi môi của anh ấy giãn ra, hơi mím lại, có lẽ anh ấy không biết rằng mỗi lúc như vậy anh ấy rất đáng yêu. Đóa hoa hồng trên tay tôi hình như cũng khẽ mỉm cười. Daesung nắm tay tôi rất lâu, cho đến khi tôi nhớ lại những gì chị Dara đã nói với tôi lúc nãy.
“Hiện tại cậu ấy đang rất lo cho album của mình……vậy nên……em đừng khiến cậu ấy phải suy nghĩ thêm nữa, em hiểu không?”
Nếu là người đàn ông đứng trước mặt tôi đây, nếu là một trong những người mà tôi yêu mến, nếu như tôi hiểu về mức độ quan trọng của album này, album của một người đam mê âm nhạc đến mức quyết tâm theo đuổi bất chấp sự cản trở của gia đình, thì tôi có thể làm gì bây giờ?
Daesung à, mong anh hãy hiểu cho suy nghĩ của em…
Tôi lạnh lùng từ chối cái nắm tay của anh ấy, bước xuống cầu thang mà không nhìn lại lấy một lần.
- Mong anh đừng nghĩ em đáng thương để rồi ban phát tình thương một cách mù quáng như vậy. Em biết anh đang nghĩ rằng em buồn vì chuyện của anh Ji Yong và chị Dara, nhưng mà em không buồn chuyện gì cả. Trời khuya rồi, anh đừng đứng trên này mãi, sẽ bị cảm lạnh đấy.
“Nếu trong thời gian này album của Daesung vẫn chưa hoàn thành thì có lẽ phải dời album của cậu ấy lại thêm 6 tháng nữa, để dành thời gian đó cho nhóm nhạc mới, như vậy có được không?”
Chính tai tôi đã nghe chủ tịch Yang nói như vậy, nếu bây giờ anh Daesung không hoàn thành album thì có lẽ phải rất lâu sau anh ấy mới có thể có một album cho riêng mình. Việc duy nhất mà tôi có thể giúp là tránh xa anh Daesung, để anh ấy có thể hoàn toàn tập trung vào album mới…
Ngày… tháng… năm….
Tôi đang viết những dòng nhật ký đầu tiên trong cuộc đời, mà nó lại dành cho một ai đó, người mà thậm chí tôi còn không biết cảm giác của mình như thế nào…
Tôi sẽ gọi người đó là Mắt hí nhé!
Hôm trước anh ấy bị cảm lạnh bởi vì tôi, nhưng tôi chẳng làm được gì cả. Hôm nay tôi lại nghe chủ tịch bàn về chuyện sắp xếp lịch cho anh ấy tham gia tất cả các show ở Nhật đã có lời mời. Mọi chuyện thật lạ. Không phải đó là điều tôi muốn sao? Nhưng tại sao nó có chút hụt hẫng…. Bởi vì đó không phải là chủ ý của chủ tịch mà là của Mắt hí. Người đó đến đất nước của tôi, trong khi tôi lại đang làm việc trên đất nước của người đó, quả là trớ trêu mà…
Mấy hôm nay tôi không thấy Mắt hí ở công ty, mặc dù lòng vẫn dặn mình rằng đừng tìm kiếm giọng nói ấy, nhưng tôi vẫn mong được nghe thấy điệu cười của Mắt hí…
Bỗng nhiên tôi thấy nhớ…
Nhớ khuôn mặt của anh ấy, với đôi mắt nhỏ, sống mũi hơi gãy, đôi môi quyến rũ, với nụ cười khiến cho một ngày của tôi thật đẹp, tôi có nên vẽ nó ra không nhỉ?
Chỉ là… đừng biến mất như thế, Mắt hí à…. Và cố lên nhé… Em xin lỗi…
Ngày… tháng… năm…
Đã khuya lắm rồi…
Hôm nay xảy ra nhiều chuyện thật đấy…
Hôm qua tôi ở lại công ty hơi muộn một chút rồi ngủ quên lúc nào không hay, khi tỉnh dậy tôi thấy ai đó đã khoác chiếc áo ấm lên người mình… tôi tự hỏi đó là ai, liệu có phải là Jy không? Anh ấy thường xuyên ở lại công ty mà (chú thích: Jy là Ji Yong, vì Eun Mi không muốn ai đọc được nhật ký của mình nên chỉ viết bằng biệt danh tự đặt). Hay là Mắt hí nhỉ?
Sáng nay tôi đi làm, dự định sẽ hỏi xem chiếc áo đó là của ai thì thấy cả công ty nháo nhào lên. Mắt hí bỗng dưng không muốn đi nữa, chỉ để lại một lời nhắn cho chủ tịch rồi biến đi đâu mất. Mọi người gọi điện đi khắp nơi để hỏi thăm tình hình. Tôi cảm thấy rất lo lắng nhưng không biết làm thế nào. Nếu chủ tịch bắt gặp Mắt hí, thể nào cũng bị la mắng rất nhiều, nhưng tôi không tin Mắt hí sẽ bỏ đi đâu đó chỉ vì muốn trốn tránh trách nhiệm, thế nên tôi bắt đầu tìm từ nhà của Mắt hí. Vâng, và Mắt hí đang ở nhà. Tôi đã đúng. Nhưng vấn đề là anh ấy nhất quyết không chịu đi. Tôi thừa nhận đã thử dùng mỹ nhân kế để khiến anh ấy phải nghe theo lời mình, ra sân bay để lên đường sang Nhật, và nó hiệu quả một cách bất ngờ.
Sau khi người ấy lên máy bay, tôi bị gọi về công ty để hỏi thăm tình hình, mặc dù chủ tịch không hỏi tôi nhiều, nhưng tôi lờ mờ nhận ra rằng chủ tịch đã bắt đầu để ý đến thái độ của tôi cũng như mối quan hệ giữa tôi và Mắt hí.
Vậy là… tôi sẽ tạm xa người đó một thời gian… làm tốt nhé Mắt hí.
Ôi…nụ hôn đầu của tôi đã bị cướp mất như thế ư?
Ngày… tháng… năm…
Một ngày đẹp trời, nhưng tin tức đưa đến cho tôi thì không tốt đẹp như vậy. Chủ tịch gọi tôi đến văn phòng và hỏi về mối quan hệ giữa tôi và Mắt hí. Tôi đã không nói dối được, nhưng vì để bảo vệ cho những chuyện bí mật mà tôi đang giữ, tôi chỉ nói những chuyện liên quan giữa tôi và người đó. Bằng giọng nói nhẹ nhàng của mình, chủ tịch nhắc khéo tôi về quy tắc của những idol, đặc biệt là đối với những người nổi tiếng, nếu scandal tình cảm bị phát hiện, tất cả sự nghiệp và danh tiếng của người đó sẽ chỉ là một con số 0. Trong thế giới giải trí khắc nghiệt này, nếu muốn được công chúng chú ý đến thì phải dựa trên thực lực chứ không phải là những tin đồn. Cuộc nói chuyện kết thúc bằng việc tôi tình nguyện chuyển sang làm trợ lý quản lý cho Tb (chú thích: TOP)
Sẽ là những thử thách mới đây…
Biết rằng chuyện của chúng tôi sẽ không bao giờ đi đến đâu cả nhưng tôi vẫn có một chút buồn.
À, không biết Mắt hí thế nào rồi… chỉ là… thỉnh thoảng thấy nhớ mà thôi…
Ngày… tháng… năm…
Mắt hí gọi điện cho tôi lúc tôi đang chuẩn bị cảnh quay tiếp theo vào buổi tối. Tôi hơi lúng túng không biết nên nói chuyện với anh ấy như thế nào, chỉ biết khuyến khích anh ấy làm việc thật tốt.
Lúc anh về thì có lẽ sẽ không gặp em đâu, vậy nên hãy cố gắng làm việc nhé.
Tuyết đang rơi dày… giờ đây tôi lại nhớ những lúc ở Nhật, vật lộn với công việc để đạt kết quả tốt nhất, để những lúc gặp BB là tôi lại có thêm động lực để làm việc tốt hơn, sau đó được chuyển công tác sang Hàn Quốc. Tôi làm tất cả để được gần với thần tượng của mình… nhưng rồi lại phát hiện ra… khi cuộc sống của họ có tôi trong đó, khi tôi vô tình khiến cho cuộc sống của họ có một chút xáo trộn, tôi lại mong mình chỉ là một fangirl bình thường, ủng hộ họ từ phía sau, nhìn họ hằng ngày mà không ảnh hưởng đến nhịp sống và nhịp làm việc hằng ngày của họ.
Như giờ đây, sau khi gây ra rắc rối cho anh Jy, giờ đây tôi không thể tiếp tục giúp anh ấy được nữa, còn với Mắt hí, tôi chưa từng giúp anh ấy được một điều gì, chỉ toàn đem đến rắc rối cho anh ấy hết lần này đến lần khác.
Ước gì trong vô số những bông tuyết đang rơi ngoài kia, có 1 bông tuyết nào đó có thể đưa tôi đi xa khỏi nơi này, để tôi có thể suy nghĩ về những gì mình đã làm, và cảm xúc của mình đối với 5 con người ấy như thế nào…
Bỗng thấy thèm… một giai điệu ấm áp của Mắt hí…. những lúc như thế này, tôi biết âm nhạc của Mắt hí sẽ hàn gắn những mảnh vỡ trong tâm trí tôi. Vậy nên, Mắt hí à, làm việc thật tốt và nhanh chóng ra album nhé.
Ngày… tháng… năm…
Công việc hôm nay kết thúc sớm hơn thường lệ nên chúng tôi có thêm thời gian nghỉ ngơi. Tb lại muốn uống cà phê nữa, hôm nay anh ấy đã uống rất nhiều rồi, có lẽ anh ấy làm vậy để thêm tỉnh táo.
Cốc cốc.
- Mời vào.
- Cà phê của anh đây.
- Cám ơn Eun Mi.
Anh Tb đang ở trong phòng, bật nhạc thật lớn, tôi cảm thấy hơi kỳ lạ khi anh ấy nghe một bản Ballad, bản Love của Hata Motohiro, cũng là một trong những bài hát mà Mắt hí sẽ cover trong album mới.
- Anh cũng nghe bài này sao?
- Ừ, bài hát này thực sự rất tuyệt.
- Vâng, nó khiến em nhớ anh Daesung.
Tôi hơi lỡ lời, ba từ “anh Daesung” của tôi có vẻ hơi thân thiết.
- Eun Mi à, tôi có chuyện muốn hỏi.
- Vâng, anh cứ hỏi đi ạ.
- Chuyện giữa em và Daesung, tôi chỉ biết chút ít, nhưng tôi thật sự muốn biết chuyện gì xảy ra giữa hai người, tại sao Eun Mi lại xin đi theo tôi?
Dưới ánh đèn vàng trong phòng, trong giai điệu của bài Love, tôi đã kể cho anh Tb nghe hầu hết những chi tiết có thể kể được, anh Tb không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Có lẽ tôi hiểu cái gật đầu của anh ấy, anh ấy và Mắt hí rất thân nhau nên những hành động của Mắt hí anh ấy đều có thể hiểu.
- Nhưng điều tôi muốn biết là… tình cảm của Eun Mi với Daesung là thế nào? Khi Eun Mi làm tất cả những điều đó, ắt hẳn phải có nguyên nhân chứ?
- Thật ra em cũng không hiểu mình đang nghĩ gì, trái tim em cũng không mách bảo điều gì cả. Em chỉ làm những điều em cho là đúng.
Trái tim ơi, hãy cho tôi một câu trả lời đi chứ!
Câu chuyện cứ tiếp diễn như thế cho đến những ngày sau đó, tôi và anh Top vẫn tiếp tục trò chuyện trong căn phòng nhỏ, tránh cái lạnh cắt da thịt bên ngoài. Những ngày có lịch đóng phim, tôi phải thường xuyên giúp anh TOP chỉnh trang phục, chuẩn bị phim trường, tối đến tôi lại đem cho anh TOP 1 tách cà phê rồi cả hai lại nói chuyện cho đến khi mắt ríu cả lại… vậy mà… một tháng đã trôi qua nhanh chóng.
Giáng sinh đang đến rất gần, đoàn làm phim không vì thế mà làm lỡ kế hoạch quay phim, càng gần đến giáng sinh tiến độ càng nhanh hơn để mọi người có thể về nhà vào dịp lễ. Nhưng một chuyện không may lại xảy ra. Tối hôm đó, như thường lệ, tôi mang đến cho anh TOP một cốc cà phê thì không thấy anh ấy trong phòng, tôi hơi lo lắng nên đã đi tìm xung quanh. Từ cửa sổ nhìn xuống, tôi thấy anh TOP đang đứng dưới nhà, nơi tiền sảnh đang ngập đầy tuyết, có lẽ anh ấy không ngủ được. Tôi tìm thấy một chiếc áo lạnh to sụ để trên ghế, thế là đưa xuống cho anh ấy
- Anh TOP
- Eun Mi sao lại ra đây?
- Anh không lạnh sao? em đem thêm áo cho anh đây.
- Cảm ơn Eun Mi nhé.
Tôi nhẹ nhàng khoác chiếc áo lên vai anh TOP mà không biết rằng chính cảnh tượng đó khiến những fan cuồng đằng kia hiểu nhầm, trong khung cảnh tuyết rơi lãng mạn, bàn tay tôi vô tình chạm lên vai anh ấy. Nhưng ngày hôm sau, tuyết rơi không còn lãng mạn nữa, còn tay tôi bị 3 cô gái lạ mặt làm cho gãy.
- Nói xem mày là thế nào với anh TOP?
- Tôi là quản lý của anh ấy.
- Đừng đùa với bọn tao, nếu mà là quản lý mới thì chúng tao đã biết. Tại sao mày dám khoác áo cho anh TOP, còn đặt tay lên vai anh ấy nữa.
- Vậy giờ các người muốn gì, nếu nghe không hiểu thì vào đi, tôi đây không ngán.
Một ngày sau đó, tôi được chuyển từ bệnh viện nhỏ lên bệnh viện Seoul chỉ vì sự liều mạng của mình. Những người đó cũng đều biết võ, mà tôi thì không thể chọi lại cả ba người.
Giáng sinh đầu tiên ở Hàn Quốc của tôi trôi qua như thế. Điều duy nhất khiến tôi vui mừng và cũng lo sợ chính là anh Daesung đã trở về. Một tháng đã trôi qua rồi đấy, liệu anh ấy còn nhớ tôi không, anh ấy đến thăm tôi thế này chủ tịch có biết không? Công việc ở Nhật của anh ấy như thế nào? Hàng loạt câu hỏi cứ hiện ra mãi nhưng tôi không hỏi được gì cả. Thật mừng vì anh ấy đã trở về.
Chuyện của chúng tôi rồi sẽ như thế nào đây???
Read full at: http://jaciedream.tumblr.com/
or
http://www.facebook.com/media/set/?set=a.524264027591968.128818.100000251253693&type=3
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
NGOẠI TRUYỆN CHƯƠNG 4
Một đêm đầy tuyết, đêm 24 tháng 12
Tôi đang nằm trên chiếc giường trắng nhỏ mà tháng sắp tới tôi sẽ phải làm quen với nó - chiếc giường bệnh. Bên ngoài tuyết rơi nhiều khiến tôi lại nhớ đến đất nước Nhật Bản của mình, có lẽ cũng đang có tuyết rơi, và nếu là Hà Nội thì có lẽ bây giờ trời rét lắm.
Giáng sinh năm trước, tôi đến nhà thờ cùng nhóm bạn thân ở Nhật, còn giáng sinh năm nay tôi lại ở bệnh viện và sẽ chẳng nhận được lời chúc nào.
Cốc cốc!
Thật không thể tin nổi, người đang đứng trước cửa phòng kia không phải là ông già Noel như tôi vừa ước cách đây mấy phút, mà là anh Daesung!
- Ơ, anh Dae Sung, tại sao anh lại ở đây?
- Anh đến thăm bệnh.
Anh ấy đùa sao? giờ này bệnh viện vẫn cho người ngoài vào thăm được sao?
- Anh vừa mới nói với cô y tá ngoài kia rằng anh là chồng em.
Thế cơ đấy! Giáng sinh năm nay tôi còn được tặng món quà to đùng là một ông chồng nổi tiếng nữa cơ đấy!
Tôi thật sự không hiểu tại sao anh Daesung lại ở đây giờ này, nếu là vì tôi thì đúng là anh ấy quá liều lĩnh, một sự liều lĩnh không cần thiết, nhưng mà, có anh Daesung ở đây tôi cảm thấy rất vui, ít nhất là tôi còn có một người ở bên để tâm sự.
Chúng tôi đã nói rất nhiều chuyện và cũng chúc mừng giáng sinh nữa, chỉ có một chuyện mãi mà tôi vẫn không thể nói với anh ấy, rằng có một cô gái đã bị sự tử tế và đôi mắt biết cười của anh ấy làm cho hạ gục, nhưng mà… trong lúc này đây, tôi không thể nói bất cứ lời nào ngoài việc phủ nhận tình cảm vốn đã mười mươi trong tôi. Daesung à, anh có thể hiểu chứ?
Nhưng rõ ràng là anh ấy không hiểu, bởi vì một lúc sau đó, anh Daesung đã thôi cười mà trở về với nét mặt nghiêm nghị, cuối cùng là lấy cớ để tôi nghỉ ngơi mà không thèm nghe những gì tôi sắp sửa ngụy biện. Daesung à, nếu em bày tỏ tình cảm của mình, có lẽ em sẽ bị đuổi khỏi công ty mất.
Chuyện anh Daesung đến thăm tôi tuyệt nhiên không khiến tôi bối rối bằng việc ngay sau đó, anh TOP bước vào phòng, anh Daesung vì thế nên phải giả vờ là bệnh nhân nằm trên chiếc giường bên kia. Mọi việc diễn ra y hệt trong phim vậy. Chuyến viếng thăm chớp nhoáng của anh TOP khiến cho mọi việc cứ rối tung lên, tôi cũng không rõ mục đích của anh ấy là gì, chỉ biết rằng có một người nằm phía bên kia giường cứ mãi ho húng hắng.
Rồi thời gian cũng trôi qua thật nhanh, đến ngày tôi ra viện, không có ai giúp đỡ, tôi phải tự di chuyển về phòng trọ của mình… nhưng không may… vì tôi quên mất việc báo với chủ nhà nên họ nghĩ tôi đã về nước, phòng trọ của tôi giờ để lại cho người khác thuê, hành lý của tôi chỉ còn giữ lại được mỗi áo quần. Với tình hình của tôi hiện nay, muốn tìm phòng trọ cũng khó, thế là tôi dời về nhà của BIGBANG một thời gian. Khoảng thời gian đó có lẽ sẽ khiến tôi nhớ mãi, khi được cùng sống với thần tượng của mình trong một thời gian, khi được gặp cả 5 con người ấy hằng ngày. Sáng sớm dậy, khi tất cả mọi người đều đang ngủ, tôi rón rén bước xuống cầu thang, rón rén vào bếp rồi chuẩn bị bữa ăn sáng cho mọi người. Có những lúc vì cái chân của mình mà tôi không kịp tắt bếp, thức ăn cháy đen, thật may vì ngày hôm đó có mỗi Daesung là phải chịu đựng món ăn đó. Mỗi tuần một lần, tôi cùng chị Bo hyung đi siêu thị mua thức ăn và những đồ dùng cần thiết, sau đó chúng tôi phải phân loại những đồ dùng mới mua là của thành viên nào. Dĩ nhiên tôi không có quyền bước vào phòng riêng của mỗi người nên tôi chỉ dọn dẹp những phòng chung. Nếu có thời gian, tôi sẽ học thêm tiếng Hàn bằng cách xem các chương trình giải trí, nghe nhạc hoặc trang trí phòng khách.
Thời gian này, bằng một cách trực tiếp hay gián tiếp, mọi người đều quan tâm đến tôi, tôi thực sự rất cảm ơn điều đó. Đặc biệt là Seung Ri, những lúc gặp tôi cậu ấy lại làm trò cho tôi cười, nếu không cậu ấy sẽ chê tôi là con gái mà không chịu makeup, hoặc chê chiều cao của tôi, đôi lúc còn gọi tôi là bà thím. Nhưng mỗi lần tôi làm việc nhà là cậu ấy lại giúp đỡ, luôn miệng nói rằng đây là nhiệm vụ của maknae, và rằng thì vì tôi là con gái nên cậu ấy muốn giúp. Tôi biết cậu ấy rất muốn nghỉ ngơi nên đôi khi thẳng tay đuổi cậu ấy về phòng. Chúng tôi thân nhau đến thành thói quen, lúc nào cậu ấy ra khỏi nhà là cũng khai báo cho tôi cậu ấy đi đâu. Nhân nói đến chuyện này, tuy rằng tôi chỉ là ở lại nhà của BIGBANG, tôi cũng có một nhiệm vụ bí mật: cập nhật tình hình của các thành viên cho chị Bo Hyung, nếu các thành viên có nguy cơ xảy ra scandal, các manager sẽ lập tức xuất hiện với đủ thứ lý do trên đời.
Về các thành viên khác, anh Ji Yong ngoài việc thu âm và sáng tác những ca khúc mới ra, chị Dara là người duy nhất khiến mắt anh ấy nhấp nháy mỗi khi nhắc đến, những lúc còn lại, anh ấy thường gian mình trong phòng để sáng tác, chỉ thi thoảng quăng người lên chiếc salon trong phòng khách, bật nhạc thật to để giải tỏa stress. Mỗi tuần 2 lần hoặc hơn, anh ấy rời căn hộ vào khoảng giữa đêm cùng với hội bạn để đến club. Anh Top thì vắng nhà thường xuyên vì lo cho những cảnh quay cuối cùng ở phim trường. Anh Young Bae, người mà tôi thường gọi là mắc-bệnh-trầm-cảm, thường ở nhà suốt ngày và giam mình trong phòng, mỗi cuối tuần anh ấy đến nhà thờ cầu nguyện, thỉnh thoảng khuyên tôi nên ra ngoài cho khuây khỏa đầu óc. Lúc anh ấy nói vậy, tôi thực sự rất muốn tìm cho anh ấy một cô bạn gái.
Nhân vật chính trong giấc mơ những đêm gần đây của tôi, anh Daesung, hình như lúc nào cũng giữ khoảng cách với tôi, không nói, không cười, không nhìn nhau, chỉ đi lướt qua như vậy. Tôi không buồn, chỉ là có chút hụt hẫng, nhưng tôi cũng đã quyết định rằng không nên tiếp xúc với anh ấy nhiều, nếu chủ tịch biết được thì có lẽ tôi sẽ không bao giờ được nhìn anh ấy và các thành viên khác một cách gần gũi như thế này nữa.
Nhưng mà, hôm nay, chính là hôm nay, khi ngắm anh ấy ngủ say, tôi mới nhận ra rằng anh ấy rất xấu, cái mũi rất to, đôi môi rất dày nhưng đôi mắt lại nhỏ, vậy mà… tôi lại cảm thấy anh ấy rất gần gũi, như thể anh ấy luôn luôn ở bên tôi vậy, như thể tôi là một phần của anh ấy vậy
Mình yêu con người này thật sao?
Tôi vẫn đang tìm câu trả lời.
Trong căn phòng khách tối mù cùng với chai rượu mạnh đặt trên bàn, tôi ngắm Dae Sung ngủ rồi thiếp đi lúc nào không hay. Bỗng tôi thân toàn thân mình nhẹ bẫng, như đang bay trong không trung, trong giấc ngủ tôi nghĩ rằng vì cánh tay mới tháo bột nên tôi như được giải tỏa, nhưng mà… khoan đã… hình như có ai đang bế tôi.
Tôi mở mắt ra, là Daesung. Trong một giây, tôi đã cảm thấy niềm hạnh phúc lan tỏa như những mạch nước suối, tựa hồ như hơi ấm của anh ấy đang truyền sang cho tôi, tôi ước gì mình có thể nhắm mắt mãi để anh ấy mãi ôm tôi như thế này.
Nhưng giây thứ hai, tôi đã cất tiếng hỏi:
- Anh đang làm gì vậy?
- Bế em lên giường.
Hai chữ “lên giường” khiến tôi không thể nào nghĩ trong sáng được, liền nhảy phắt xuống
- Anh…. anh….
- Đừng hiểu nhầm chứ, chỉ là anh thấy em vì chăm sóc anh mà ngủ không thoải mái, anh chỉ định bế em lên phòng để em ngủ thôi mà.
Vậy mà nãy giờ anh ấy khiến tim tôi thót cả lại, thật đáng ghét!
- Vậy lúc nãy anh có nhìn thấy gì không?
- Lúc đó anh say, nhưng cũng kịp nhìn thấy một vài thứ…
Tôi biết anh ấy đùa, nhưng vừa nghe đến đấy mặt tôi đã đỏ bừng hết cả lên, nhìn khuôn mặt hả hê và giả vờ ngây thơ của anh ấy, tôi không tài nào chịu nổi, liền dùng hai tay bóp cổ anh ấy.
- Anh… ặc… anh đùa… lúc đó anh say quá rồi đâu còn nhìn thấy gì nữa.. ặc ặc… thả tay ra đi!
Nói chuyện một lúc là đã đến cửa phòng tôi.
- Vậy… cánh tay em đã thoải mái hơn rồi chứ?
- Ừm, từ ngày mai em có thể thoải mái nấu những món ăn anh thích rồi, nếu anh có thời gian ăn chúng.
- Sao lại không? Anh rất thích những món ăn ngon mà, nhưng em phải nấu thật ngon. Mà em mới tháo bột cũng đừng cử động nhiều quá, sau này sẽ ảnh hưởng đấy.
Chính lúc đó, khi nghe những lời quan tâm được nói bởi chính anh ấy, tôi mới nhận ra tim mình đang đập rộn ràng đến nhường nào. Tôi, một người con gái bình thường, vì quá mải mê chạy theo thần tượng đến nỗi đã gạt sang một bên tất cả những lời tán tỉnh, tất cả những người tốt mà trước đây tôi từng gặp, để bây giờ, tôi lại đang nhận được sự quan tâm từ chính thần tượng của mình… nhưng mà… đối với tôi… bây giờ anh ấy không phải là thần tượng của tôi nữa, anh ấy - người đang đứng trước mặt tôi đây - là một người đàn ông thực sự.
Tôi đặt một nụ hôn nhẹ lên má anh ấy.
Và bối rối vội che đi khuôn mặt đang nóng bừng của mình.
Đóng sầm cửa lại.
Để lại sau lưng một gã trai đứng ngẩn ngơ.
Khẽ mỉm cười.
Phải chăng đây chính là điều kỳ diệu của tình yêu?
Read full at: http://jaciedream.tumblr.com/
or
http://www.facebook.com/media/set/?set=a.524264027591968.128818.100000251253693&type=3


Đã là đầu tháng 2.
Tuyết vẫn rơi dày trên mái nhà của 5 người con trai.
“Cốc cốc”
- Anh Top, đến giờ ăn sáng rồi!
“Cốc cốc”
- Anh Daesung, đến giờ ăn sáng rồi ạ!
“Cốc cốc cốc”
- Bữa sáng đã sẵn sàng, anh Young Bae!
và cuối cùng, “cốc cốc”
- Cậu mà không ra ăn điểm tâm là chút nữa không còn đâu nhé, Seung Ri.
- Này, cậu có phải là fan của BIGBANG không vậy? Sao hôm nay cũng nói vậy hả? phải gọi tớ bằng oppa nghe chưa?
- Oppa Gwang Ju style? Này, tớ thà bị bó bột thêm một tháng còn hơn gọi cậu là oppa nhé!
- Hai người vẫn tiếp tục cãi nhau đấy à? Young Bae huyng ngáp một cái rõ to.
- Anh Young Bae đã dậy rồi sao? Chúc anh ngon miệng nhé.
- Tuần sau là ngày em tháo bột rồi phải không?
- Vâng, em đã hẹn với bác sĩ rồi.
- Ji Yong chưa dậy sao? Top hyung vừa ngồi xuống bàn ăn.
- Hôm qua anh ấy về trễ nên em không gọi.
- Vậy Eun Mi đi một mình được chứ? Có cần tôi nhờ anh quản lý đưa đi không?
- Em đi một mình được ạ, không sao đâu.
- Top hyung à, tại sao có mỗi mình hyung là vẫn còn nói chuyện trang trọng với Eun Mi vậy? Seung Ri đang ăn ngấu nghiến món ăn mà Eun Mi chuẩn bị cho bữa sáng.
- Này, cậu mà không nhanh ăn đi là ngày mai cậu khỏi đi xem phim của hyung luôn nhé.
Thời gian trôi qua nhanh thật. Đã hơn một tháng kể từ ngày tôi về Hàn Quốc để gặp Eun Mi, nhưng mà mọi chuyện đã thay đổi nhiều quá. Trong một tháng đó, Eun Mi đã rất thân thiết với Seung Ri, tôi cảm nhận được 2 người xem nhau như những người bạn thực sự. Young Bae hyung cũng rất thoải mái với cô ấy. Top hyung vẫn còn giữ một khoảng cách nhất định, không vô tư nhảy nhót với chúng tôi mỗi lần có Eun Mi ở đó. Ji Yong hyung, dĩ nhiên đã có Dara noona, thường không tỏ ra quan tâm trực tiếp đến cô ấy. Còn về phần tôi, nó như kiểu một mối quan hệ ngại ngùng, mặc dù tôi cố tỏ ra bình thường nhưng thật ra tôi đang cố lẩn tránh ánh nhìn của cô ấy, chẳng vì lý do gì cả, chỉ là tôi nhận ra mình không phải là người mà cô ấy cần tìm, và có lẽ cả tôi cũng thế.
Cho đến một hôm…
Ngày cô ấy đến bệnh viện tháo bột…
Cũng là ngày cuối cùng tôi ở phòng thu để thu âm bài hát cuối cùng cho album mới. Công việc kết thúc sớm hơn tôi tưởng rất nhiều.
9 giờ tối… và không có nơi nào để đi…
Tôi lái xe về nhà, định bụng sẽ tự thưởng cho mình một ly rượu nhẹ, một việc mà lâu lắm rồi tôi chưa làm.
Trong nhà không có ai cả, dĩ nhiên một ngày cuối tuần như thế này thật lý tưởng để đến bar NB, nơi Ji Yong hyung, Young Bae hyung và Seung Ri gặp gỡ những người bạn, và Top hyung đã có chương trình với đoàn làm phim. Hôm nay Eun Mi tháo băng cánh tay, có lẽ giờ đang đi dạo đâu đó để hít thở không khí. Vả lại cô ấy cũng đã làm quen một số bạn đồng hương từ lúc mới sang Hàn Quốc. Chỉ có mỗi tôi là không liên lạc với bạn bè được, không có ai để gọi điện, không có nơi nào để đi.
Trong căn phòng khách tối chỉ có ánh sáng của đèn bàn, cầm ly rượu trong tay, tôi tự chúc cho album của mình thành công tốt đẹp và uống hết một ly đầy, thêm một ly rữa, ly nữa rồi lại muốn gọi điện cho một ai đó. Tôi tìm số của Eun Mi trong điện thoại của mình và gọi cho cô ấy.
Đầu óc hơi chuếnh choáng…
Tôi không biết là mình đang nghe nhạc chuông hay nhạc chờ của Eun Mi, chỉ biết rằng đó là bản piano Unilateral Love. Ngân nga theo giai điệu của bài hát, tôi thầm nghĩ rằng có lẽ chỉ một tháng nữa thôi, fan của tôi sẽ được thưởng thức nó. Chuyện diễn ra tiếp theo khiến tôi rất bối rối nhưng không thể nhớ nổi là mình đã bối rối như thế nào. Điện thoại của Eun Mi được đặt ngay trên chiếc bàn nơi góc phòng hơi chéo so với bộ bàn ghế tôi đang ngồi. Tôi gọi rất lâu mà không biết rằng nó đang ở cùng một nơi với tôi, đôi mắt đang yêu cầu một giấc ngủ, và giấc ngủ thì đang rù quến đôi mắt của tôi. Rồi từ hướng phòng tắm, một bóng người xuất hiện, tiến thẳng đến chiếc bàn, nơi đặt điện thoại.
- A lô!
- A lô!
Tôi bỗng giật mình, ai đó ở đằng kia cũng giật bắn mình.
- Eun Mi?
- Anh Dae Sung? sao anh lại ở đây?
- Anh…
- Á á á á, khoan đã, tại sao anh lại ở đây? Anh đã thấy những gì?
Thấy những gì ư? Trước mắt tôi là một Eun Mi tay đã tháo bột, để lộ làn da trắng muốt, vì cô ấy đang tắm, và vì trên cơ thể cô ấy giờ đây chỉ có một mảnh khăn trắng che hờ, mặc dù tôi không còn tỉnh táo nhưng vẫn có thể thấy một làn khói mỏng bốc lên từ người cô ấy cùng với mái tóc ướt sũng. Trong ánh sáng vàng mù mờ của đèn bàn, tôi chỉ nhìn thấy điều đó trong khoảng 2 giây vì ngay sau đó cô ấy lập tức nắm chặt chiếc khăn lại, che chắn những khoảng da mà tôi đã vô tình nhìn thấy.
- Anh… say….
Đồ vật trong phòng bỗng dưng xoáy hết cả lại. Sau đó tôi không còn nhớ gì nữa.
Tôi đang bước đi trong căn phòng ấm áp trải thảm đỏ, mắt nhìn theo người con gái kiều diễm đứng trên cầu thang đá hoa cương với nụ cười tươi như ánh nắng đầu tiên của mùa xuân. Cô ấy đưa tay cho tôi, nhưng lúc tôi cầm lấy bàn tay của cô ấy thì bàn tay đó lạnh ngắt như không có hơi người. Tôi bất chợt rùng mình. Nhìn lại căn phòng, nó đã trở thành một khu vườn phủ đầy tuyết lạnh lẽo, đứng trước mặt tôi không phải là một người con gái mà là một ông già tuyết đang nhe răng cười. Tôi giật mình tỉnh dậy, thấy mình vẫn đang nằm ở chiếc ghế dài trong phòng khách, áo khoác ngoài đã được cởi ra, trên trán tôi vẫn còn nguyên chiếc khăn lạnh ngắt và có mùi trà gừng phảng phất đâu đây. Tôi nhìn đồng hồ, đã 2 giờ sáng. Eun Mi đang nằm ngủ trên chiếc ghế tựa ở một bên, trên tay còn cầm chiếc khăn của tôi, dĩ nhiên là trang phục đầy đủ. Tôi với tay lấy tách trà gừng uống hết, thấy đầu óc tỉnh táo hơn một chút. Có lẽ vì chăm sóc tôi mà Eun Mi phải ngủ trên chiếc ghế này. Ngày cô ấy tháo bột, tôi không chúc mừng được gì đã đành, còn không cho cô ấy có thời gian nghỉ ngơi. Nghĩ vậy, tôi liền nhẹ nhàng bế Eun Mi lên tầng hai, phòng của cô ấy. Nhưng chưa đến cầu thang, cô ấy đã tỉnh dậy
- Anh đang làm gì vậy?
- Bế em lên giường.
Hình như cô ấy hiểu lầm ý của tôi, nhảy ngay xuống bậc cầu thang tôi đang đứng, khiến tôi một phen suýt ngã ngửa.
- Anh…. anh…. Eun Mi không thốt nên lời
- Đừng hiểu nhầm chứ, chỉ là anh thấy em vì chăm sóc anh mà ngủ không thoải mái, anh chỉ định bế em lên phòng để em ngủ thôi mà.
- Vậy chứ lúc nãy tại sao anh lại ở nhà? không phải anh đến công ty để thu âm sao, không phải anh rình em tắm chứ?
Tôi cười.
- Em nhìn anh giống kẻ chuyên đi rình người khác tắm lắm sao? Hôm nay anh hoàn tất việc thu âm sớm nên về nhà sớm, anh tưởng em ra ngoài rồi. Mà tại sao ở nhà lại không chịu bật đèn lên?
- Vậy anh nhìn em giống kẻ xài điện phung phí lắm sao? Vì không có ai ở nhà nên em mới tắt hết. Mà sao anh lại gọi điện cho em hả? Lúc đó anh có thấy gì không?
- Lúc đó anh say, nhưng cũng kịp nhìn thấy một vài thứ…
- Anh…
Nói rồi Eun Mi quay sang… bóp cổ tôi như bóp cổ vịt…
- Anh chán sống rồi!
- Anh… ặc… anh đùa… lúc đó anh say quá rồi đâu còn nhìn thấy gì nữa.. ặc ặc… thả tay ra đi!
Kể từ lúc đó tôi thề rằng, trong những trường hợp như thế này, giả ngốc chính là liều thuốc duy nhất cứu sống được bản thân, nếu không bạn sẽ bị người kia bóp cổ cho đến chết vì thẹn.
- Ai biểu uống Vodka làm gì!
- Cái gì? Anh uống Vodka? Không phải là rượu vang sao?
- Nếu là rượu vang thì đâu có say đến mức nằm vật vờ không biết gì, còn mê sảng nữa?
- Ai bảo em không bật đèn lên, mà anh đã nói những gì?
- Anh cứ nói nhíu hết cả lại, chữ nọ xọ chữ kia làm sao em biết anh nói những gì.
- Vậy sao? Xin lỗi nhé.
- Xin lỗi gì chứ! Bỏ đi. Này, mà anh định theo em lên phòng thật à?
Mải nói chuyện, tôi quên mất chúng tôi đã đi hết cầu thang và tôi đang đứng trước cửa phòng của Eun Mi.
- Không, anh đâu có ý đó, vậy anh lên phòng đây.
- Vậy, anh ngủ ngon nhé.
- Ừm, Eun Mi cũng ngủ ngon.
- Xin lỗi vì đã hiểu lầm anh.
- Không có gì. Là anh xin lỗi em mới đúng, nếu anh báo trước cho em thì đã không có việc gì xảy ra rồi.
- Anh lại nhận hết tất cả lỗi về mình đấy à, không sao cả mà.
- Ừ, vậy… cánh tay em đã thoải mái hơn rồi chứ?
- Ừm, từ ngày mai em có thể thoải mái nấu những món ăn anh thích rồi, nếu anh có thời gian ăn chúng.
- Sao lại không? Anh rất thích những món ăn ngon mà, nhưng em phải nấu thật ngon. Mà em mới tháo bột cũng đừng cử động nhiều quá, sau này sẽ ảnh hưởng đấy.
- Ừm…
Chuyện diễn ra sau đó cũng bất ngờ không kém chuyện cách đây vài tiếng. Eun Mi kiễng chân hôn má tôi một cái, khiến tôi đứng trơ ra như bị ai trét sáp lên người.
- Ngủ ngon.
Nói rồi Eun Mi đóng sầm cửa lại, mạnh đến nỗi tôi có thể cảm giác được một cơn gió được tạo nên từ nó. Và tôi cứ đứng ngây như phỗng như vậ y cho đến khi cơn buồn ngủ lại kéo đến. Tôi không hiểu cảm giác này là gì, nên cứ đeo theo khuôn mặt ngây như phỗng đó về phòng của mình, lên giường nhưng vẫn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Khuya hôm đó, Eun Mi đã khiến cho một chàng khờ không thể ngủ được vì nàng…
Read full at: http://jaciedream.tumblr.com/
or
http://www.facebook.com/media/set/?set=a.524264027591968.128818.100000251253693&type=3
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
NGOẠI TRUYỆN CHƯƠNG 2
Cánh cửa căn phòng tầng 2 đang đóng ngay đằng sau lưng tôi. Tôi dựa vào nó, hơi bàng hoàng. Tôi vừa hôn lên má Daesung. Chỉ là một nụ hôn nhẹ như gió thoảng nhưng không hiểu sao nó khiến mặt tôi đỏ bừng lên và tim đập rất nhanh. Tại sao tôi lại làm thế cơ chứ?
Hôm nay tôi đã đi tháo bột ở cánh tay, tuy vẫn hơi đau nhưng đã thoải mái hơn rất nhiều. Có thể bạn sẽ không hiểu sự chịu đựng của tôi trong vòng một tháng qua, khi không thể tắm và việc gội đầu thì vô cùng khó khăn. Vậy nên tôi quyết định về nhà và tự thưởng cho mình được ngâm trong bồn nước nóng. Thật may vì tối nay cũng không có ai ở nhà cả, vậy là tôi tiến hành chiến dịch “gột rửa” của mình. Nhưng mà điều tôi không ngờ lại xảy đến, anh Daesung về nhà và ngồi ở phòng khách nhưng tôi không nghe thấy một tiếng động gì cả, có lẽ vì phòng tắm ở đây được thiết kế theo kiểu cách âm - tôi cũng không rõ thiết kế như vậy để làm gì. Lúc tôi vừa tắm xong và bước ra khỏi phòng tắm thì nghe thấy tiếng điện thoại, và thế là bắt gặp cái con người kia đang nằm vật vờ trên chiếc ghế dài, trên bàn là chai Vodka đã vơi đi một nửa. Tôi giật mình nhìn lại mảnh khăn quấn quanh người, con người kia không phải đang ở công ty sao? sao bỗng dưng lại ở đây và trong hoàn cảnh như thế này?
- Eun Mi?
- Anh Dae Sung? sao anh lại ở đây?
- Anh…
- Á á á á, khoan đã, tại sao anh lại ở đây? Anh đã thấy những gì?
Nhưng mà con người kia chỉ ú ớ được mấy câu rồi lăn ra ngủ không biết trời đất gì nữa…
Kể cũng lạ, tại sao lúc nào chúng tôi cũng mặt đối mặt trong những hoàn cảnh khó xử thế này, lúc trước tôi bị ốm, Daesung đã … cởi áo cho tôi, còn bây giờ thì anh ấy thấy tôi trong tình trạng trên người chỉ có mỗi chiếc khăn tắm. Lúc trước tôi ốm, Daesung chăm sóc cho tôi cả đêm, giờ đến lượt Daesung say rượu, tôi lại là người chăm sóc cho anh ấy…
- Em… có thể tránh xa anh và Dara một chút được không?
- … tại sao?
- Anh không muốn tình cảm của anh bị ảnh hưởng bởi em…
- Mong anh đừng nói vậy… em thậm chí còn không có một chút gì trong trái tim anh, em không đủ sức để khiến cho tình cảm của anh và chị Dara bị ảnh hưởng đâu, tại sao anh lại lo lắng như vậy?
- Ai nói với em như vậy?
- Còn ai biết ngoài ba chúng ta nữa sao? Vâng, em thừa nhận rằng em đã hơi trẻ con, em thấy ghen với chị Dara, em thấy ghen khi hai người ở bên nhau, cười với nhau, và em cũng buồn nữa… Nhưng mà, đó chỉ là tình cảm của em, của riêng em, chẳng liên quan gì đến chuyện giữa hai người cả, em chẳng là gì cả…
Giọt nước mắt nóng hổi bắt đầu lăn trên má tôi…
- Anh xin lỗi, nhưng mà em nhầm rồi, em là một người con gái tốt, không phải em không có chút gì trong tâm trí của anh, nhưng anh không phải là một người tốt, mong em đừng nghĩ về anh mãi như thế mà hãy tìm một người xứng đáng hơn…
- Vâng… em hiểu rồi…
Câu chuyện giữa tôi và anh Ji Yong kết thúc như thế… những ngày tôi được ở gần anh, chuẩn bị trang phục, đạo cụ cho từng thành viên nhóm nhạc mới, anh thì vừa bảo tôi làm cái này cái kia vừa quan sát và điều chỉnh, được làm việc với anh, được ở gần anh, ăn cơm chung với anh, nói chuyện với anh… đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất của tôi, nhưng cái ngày đó chính là ngày mà tôi muốn chị Dara biết đến tôi như là một tình địch, cái ngày mà tôi đưa thức ăn cho chị ấy dưới danh nghĩa của anh Ji Yong… nhưng kết cục, điều tôi nhận lại được chỉ là nước mắt. Ji Yong, anh ấy yêu chị Dara, không hề có chỗ cho tôi, vâng, tôi chỉ cần biết như vậy, biết rằng mình đã sai rồi, nên tôi mới nhờ anh Daesung và Seungri tìm cách để tôi nói chuyện với hai người. Tôi vẫn không quên ánh nhìn chăm chú đầy dò xét của anh Ji Yong khi tôi nói rằng tôi đã sai, rằng tôi là fan của BIGBANG, rằng tôi sẽ không bao giờ để lộ chuyện này ra, và rằng người tôi yêu là Daesung cơ, chứ không phải là người đàn ông đang đứng trước mặt tôi đây…
Tôi đứng trên sân thượng, lòng lạnh buốt, những cơn gió vẫn tiếp tục thổi như không biết rằng trái tim tôi đang cô độc thế nào, tôi cần một người để nói chuyện, để chia sẻ cái lạnh này với tôi… Đúng lúc đó thì anh Daesung nhắn tin đến, 15’ sau anh ấy đã có mặt trên sân thượng cùng 2 cốc cà phê nóng, hơi ấm của nó khiến tôi thấy dễ chịu hơn hẳn, nó ấm đến mức khiến cả người tôi đều nóng lên mà lúc đó tôi không biết rằng mình đã bị sốt.
Những chuyện sau đó tôi chỉ nhớ rất rời rạc, tôi chỉ nhớ anh ấy đã ép sát tôi vào góc tường, nhưng tôi mệt và buồn ngủ đến mức không còn sức chống cự nữa, ý nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu tôi chỉ là: “Daesung là một gã tồi”. Khi tôi mở mắt tỉnh dậy, đã thấy mình nằm trên giường trong một căn phòng rất đẹp, dĩ nhiên không phải là phòng trọ của tôi, càng không phải ở công ty, tôi thấy Daesung ngồi ngủ cạnh thành giường, còn tôi, áo quần trên người đã biến đi đâu mất. “Đúng là gã tồi mà”. Thật ra, chính tôi mới là người tồi tệ sau khi nhận được sự giúp đỡ hết lần này đến lần khác từ anh ấy mà vẫn nghĩ rằng anh ấy là người xấu.
Vâng, đó chính là ngày nhạy cảm đầu tiên của chúng tôi…
Rồi đến một ngày… khi tôi cùng với mọi người tham gia tiệc của công ty chúc mừng cho album mới, Dara noona đã gặp tôi và đề nghị trang điểm cho tôi để trông xinh đẹp hơn, vậy nên tôi không nỡ lòng từ chối.
- Eun Mi ah, tối mai em giúp chị và GD gặp nhau được chứ?
- Vâng, nếu vậy em sẽ tìm cách cho 2 người.
- Vậy cảm ơn em nhé. Và hãy nhớ, chiếc áo em mặc rất gợi cảm, sau ngày hôm nay nếu có ai đến tặng em một đóa hồng thì nhớ cảm ơn chị nhé, có lẽ đó sẽ là người đàn ông của em.
- Không có chuyện đó đâu ạ.
- Mà Eun Mi à, chị mong em sẽ thật lòng giúp cho chị và Ji Yong, bởi vị chị biết, em cũng thích Ji Yong, đúng không?
Im lặng.
- Tại sao chị lại biết?
- Phụ nữ luôn được Chúa ban cho một giác quan tuyệt vời mà. Chuyện Daesung thích em, có lẽ em cũng biết, đúng không?
- Sao ạ? Tôi cực kỳ ngạc nhiên.
- Không lẽ em không thấy ánh mắt của cậu ấy khi nhìn em sao? Không lẽ em không biết cậu ấy quan tâm đến em sao? Em không nghĩ rằng cậu ấy giúp em chỉ vì em là nhân viên YG thôi đấy chứ?
- Ơ, em…
- Nhưng mà, Eun Mi à, hiện tại cậu ấy đang rất lo cho album của mình, cậu ấy đã đặt hết tất cả tâm huyết của mình vào đó, vậy cho nên, em đừng khiến cậu ấy phải suy nghĩ thêm nữa, em hiểu chị nói gì phải không?
Tối hôm đó, tôi đứng một góc nhìn mọi người trò chuyện, phía bên kia, anh Ji Yong và chị Dara đang nói chuyện với nhau rất vui vẻ, vâng, dĩ nhiên đó không phải là nơi tôi thuộc về. Anh Daesung đang đứng đằng kia, cười với một cô gái nào đó trong công ty mà tôi không biết. Liệu anh ấy có thích tôi thật không nhỉ? Tôi hy vọng điều đó không phải là sự thật. Với lại, tôi không muốn anh ấy bị phân tán tư tưởng cho album mới.
Nhưng mà, chuyện gì đến cũng đã đến, tôi muốn tìm một nơi yên tĩnh để suy nghĩ, thì lại gặp Daesung. Nói chuyện được một lúc thì tình huống hơi nguy hiểm lại xảy đến.
- Ừm, anh có cái này tặng em.
- Cái gì vậy?
- Ừm…… cái này.
Anh Daesung chìa tay ra.
- Là sao?
- Em nhìn kỹ nhé!
Anh ấy giả vờ làm ảo thuật, biến ra một bông hồng đỏ thắm.
- Tặng cho người con gái đẹp nhất đêm nay!
Tôi hơi ngạc nhiên, Daesung mà tôi biết cũng có lúc lãng mạn thế này ư?
- Cảm ơn anh nhé!
Tôi mỉm cười. Nhưng mà, anh ấy hẳn phải biết ý nghĩ của bông hồng đỏ chứ. Tôi im lặng rất lâu, một khoảng thời gian khá dài đủ để làm tăng sự dũng cảm của một ai đó… và… anh ấy đã nắm tay tôi…
Tiếp theo sẽ là ngoại truyện chương 3 nhé ^^
Soon soon
Read full at: http://jaciedream.tumblr.com/
or
http://www.facebook.com/media/set/?set=a.524264027591968.128818.100000251253693&type=3
------------------------------------------------------------------------------------------------
NGOẠI TRUYỆN CHƯƠNG 3
Tôi lén nhìn Daesung, anh ấy đang mỉm cười, đôi môi của anh ấy giãn ra, hơi mím lại, có lẽ anh ấy không biết rằng mỗi lúc như vậy anh ấy rất đáng yêu. Đóa hoa hồng trên tay tôi hình như cũng khẽ mỉm cười. Daesung nắm tay tôi rất lâu, cho đến khi tôi nhớ lại những gì chị Dara đã nói với tôi lúc nãy.
“Hiện tại cậu ấy đang rất lo cho album của mình……vậy nên……em đừng khiến cậu ấy phải suy nghĩ thêm nữa, em hiểu không?”
Nếu là người đàn ông đứng trước mặt tôi đây, nếu là một trong những người mà tôi yêu mến, nếu như tôi hiểu về mức độ quan trọng của album này, album của một người đam mê âm nhạc đến mức quyết tâm theo đuổi bất chấp sự cản trở của gia đình, thì tôi có thể làm gì bây giờ?
Daesung à, mong anh hãy hiểu cho suy nghĩ của em…
Tôi lạnh lùng từ chối cái nắm tay của anh ấy, bước xuống cầu thang mà không nhìn lại lấy một lần.
- Mong anh đừng nghĩ em đáng thương để rồi ban phát tình thương một cách mù quáng như vậy. Em biết anh đang nghĩ rằng em buồn vì chuyện của anh Ji Yong và chị Dara, nhưng mà em không buồn chuyện gì cả. Trời khuya rồi, anh đừng đứng trên này mãi, sẽ bị cảm lạnh đấy.
“Nếu trong thời gian này album của Daesung vẫn chưa hoàn thành thì có lẽ phải dời album của cậu ấy lại thêm 6 tháng nữa, để dành thời gian đó cho nhóm nhạc mới, như vậy có được không?”
Chính tai tôi đã nghe chủ tịch Yang nói như vậy, nếu bây giờ anh Daesung không hoàn thành album thì có lẽ phải rất lâu sau anh ấy mới có thể có một album cho riêng mình. Việc duy nhất mà tôi có thể giúp là tránh xa anh Daesung, để anh ấy có thể hoàn toàn tập trung vào album mới…
Ngày… tháng… năm….
Tôi đang viết những dòng nhật ký đầu tiên trong cuộc đời, mà nó lại dành cho một ai đó, người mà thậm chí tôi còn không biết cảm giác của mình như thế nào…
Tôi sẽ gọi người đó là Mắt hí nhé!
Hôm trước anh ấy bị cảm lạnh bởi vì tôi, nhưng tôi chẳng làm được gì cả. Hôm nay tôi lại nghe chủ tịch bàn về chuyện sắp xếp lịch cho anh ấy tham gia tất cả các show ở Nhật đã có lời mời. Mọi chuyện thật lạ. Không phải đó là điều tôi muốn sao? Nhưng tại sao nó có chút hụt hẫng…. Bởi vì đó không phải là chủ ý của chủ tịch mà là của Mắt hí. Người đó đến đất nước của tôi, trong khi tôi lại đang làm việc trên đất nước của người đó, quả là trớ trêu mà…
Mấy hôm nay tôi không thấy Mắt hí ở công ty, mặc dù lòng vẫn dặn mình rằng đừng tìm kiếm giọng nói ấy, nhưng tôi vẫn mong được nghe thấy điệu cười của Mắt hí…
Bỗng nhiên tôi thấy nhớ…
Nhớ khuôn mặt của anh ấy, với đôi mắt nhỏ, sống mũi hơi gãy, đôi môi quyến rũ, với nụ cười khiến cho một ngày của tôi thật đẹp, tôi có nên vẽ nó ra không nhỉ?
Chỉ là… đừng biến mất như thế, Mắt hí à…. Và cố lên nhé… Em xin lỗi…
Ngày… tháng… năm…
Đã khuya lắm rồi…
Hôm nay xảy ra nhiều chuyện thật đấy…
Hôm qua tôi ở lại công ty hơi muộn một chút rồi ngủ quên lúc nào không hay, khi tỉnh dậy tôi thấy ai đó đã khoác chiếc áo ấm lên người mình… tôi tự hỏi đó là ai, liệu có phải là Jy không? Anh ấy thường xuyên ở lại công ty mà (chú thích: Jy là Ji Yong, vì Eun Mi không muốn ai đọc được nhật ký của mình nên chỉ viết bằng biệt danh tự đặt). Hay là Mắt hí nhỉ?
Sáng nay tôi đi làm, dự định sẽ hỏi xem chiếc áo đó là của ai thì thấy cả công ty nháo nhào lên. Mắt hí bỗng dưng không muốn đi nữa, chỉ để lại một lời nhắn cho chủ tịch rồi biến đi đâu mất. Mọi người gọi điện đi khắp nơi để hỏi thăm tình hình. Tôi cảm thấy rất lo lắng nhưng không biết làm thế nào. Nếu chủ tịch bắt gặp Mắt hí, thể nào cũng bị la mắng rất nhiều, nhưng tôi không tin Mắt hí sẽ bỏ đi đâu đó chỉ vì muốn trốn tránh trách nhiệm, thế nên tôi bắt đầu tìm từ nhà của Mắt hí. Vâng, và Mắt hí đang ở nhà. Tôi đã đúng. Nhưng vấn đề là anh ấy nhất quyết không chịu đi. Tôi thừa nhận đã thử dùng mỹ nhân kế để khiến anh ấy phải nghe theo lời mình, ra sân bay để lên đường sang Nhật, và nó hiệu quả một cách bất ngờ.
Sau khi người ấy lên máy bay, tôi bị gọi về công ty để hỏi thăm tình hình, mặc dù chủ tịch không hỏi tôi nhiều, nhưng tôi lờ mờ nhận ra rằng chủ tịch đã bắt đầu để ý đến thái độ của tôi cũng như mối quan hệ giữa tôi và Mắt hí.
Vậy là… tôi sẽ tạm xa người đó một thời gian… làm tốt nhé Mắt hí.
Ôi…nụ hôn đầu của tôi đã bị cướp mất như thế ư?
Ngày… tháng… năm…
Một ngày đẹp trời, nhưng tin tức đưa đến cho tôi thì không tốt đẹp như vậy. Chủ tịch gọi tôi đến văn phòng và hỏi về mối quan hệ giữa tôi và Mắt hí. Tôi đã không nói dối được, nhưng vì để bảo vệ cho những chuyện bí mật mà tôi đang giữ, tôi chỉ nói những chuyện liên quan giữa tôi và người đó. Bằng giọng nói nhẹ nhàng của mình, chủ tịch nhắc khéo tôi về quy tắc của những idol, đặc biệt là đối với những người nổi tiếng, nếu scandal tình cảm bị phát hiện, tất cả sự nghiệp và danh tiếng của người đó sẽ chỉ là một con số 0. Trong thế giới giải trí khắc nghiệt này, nếu muốn được công chúng chú ý đến thì phải dựa trên thực lực chứ không phải là những tin đồn. Cuộc nói chuyện kết thúc bằng việc tôi tình nguyện chuyển sang làm trợ lý quản lý cho Tb (chú thích: TOP)
Sẽ là những thử thách mới đây…
Biết rằng chuyện của chúng tôi sẽ không bao giờ đi đến đâu cả nhưng tôi vẫn có một chút buồn.
À, không biết Mắt hí thế nào rồi… chỉ là… thỉnh thoảng thấy nhớ mà thôi…
Ngày… tháng… năm…
Mắt hí gọi điện cho tôi lúc tôi đang chuẩn bị cảnh quay tiếp theo vào buổi tối. Tôi hơi lúng túng không biết nên nói chuyện với anh ấy như thế nào, chỉ biết khuyến khích anh ấy làm việc thật tốt.
Lúc anh về thì có lẽ sẽ không gặp em đâu, vậy nên hãy cố gắng làm việc nhé.
Tuyết đang rơi dày… giờ đây tôi lại nhớ những lúc ở Nhật, vật lộn với công việc để đạt kết quả tốt nhất, để những lúc gặp BB là tôi lại có thêm động lực để làm việc tốt hơn, sau đó được chuyển công tác sang Hàn Quốc. Tôi làm tất cả để được gần với thần tượng của mình… nhưng rồi lại phát hiện ra… khi cuộc sống của họ có tôi trong đó, khi tôi vô tình khiến cho cuộc sống của họ có một chút xáo trộn, tôi lại mong mình chỉ là một fangirl bình thường, ủng hộ họ từ phía sau, nhìn họ hằng ngày mà không ảnh hưởng đến nhịp sống và nhịp làm việc hằng ngày của họ.
Như giờ đây, sau khi gây ra rắc rối cho anh Jy, giờ đây tôi không thể tiếp tục giúp anh ấy được nữa, còn với Mắt hí, tôi chưa từng giúp anh ấy được một điều gì, chỉ toàn đem đến rắc rối cho anh ấy hết lần này đến lần khác.
Ước gì trong vô số những bông tuyết đang rơi ngoài kia, có 1 bông tuyết nào đó có thể đưa tôi đi xa khỏi nơi này, để tôi có thể suy nghĩ về những gì mình đã làm, và cảm xúc của mình đối với 5 con người ấy như thế nào…
Bỗng thấy thèm… một giai điệu ấm áp của Mắt hí…. những lúc như thế này, tôi biết âm nhạc của Mắt hí sẽ hàn gắn những mảnh vỡ trong tâm trí tôi. Vậy nên, Mắt hí à, làm việc thật tốt và nhanh chóng ra album nhé.
Ngày… tháng… năm…
Công việc hôm nay kết thúc sớm hơn thường lệ nên chúng tôi có thêm thời gian nghỉ ngơi. Tb lại muốn uống cà phê nữa, hôm nay anh ấy đã uống rất nhiều rồi, có lẽ anh ấy làm vậy để thêm tỉnh táo.
Cốc cốc.
- Mời vào.
- Cà phê của anh đây.
- Cám ơn Eun Mi.
Anh Tb đang ở trong phòng, bật nhạc thật lớn, tôi cảm thấy hơi kỳ lạ khi anh ấy nghe một bản Ballad, bản Love của Hata Motohiro, cũng là một trong những bài hát mà Mắt hí sẽ cover trong album mới.
- Anh cũng nghe bài này sao?
- Ừ, bài hát này thực sự rất tuyệt.
- Vâng, nó khiến em nhớ anh Daesung.
Tôi hơi lỡ lời, ba từ “anh Daesung” của tôi có vẻ hơi thân thiết.
- Eun Mi à, tôi có chuyện muốn hỏi.
- Vâng, anh cứ hỏi đi ạ.
- Chuyện giữa em và Daesung, tôi chỉ biết chút ít, nhưng tôi thật sự muốn biết chuyện gì xảy ra giữa hai người, tại sao Eun Mi lại xin đi theo tôi?
Dưới ánh đèn vàng trong phòng, trong giai điệu của bài Love, tôi đã kể cho anh Tb nghe hầu hết những chi tiết có thể kể được, anh Tb không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Có lẽ tôi hiểu cái gật đầu của anh ấy, anh ấy và Mắt hí rất thân nhau nên những hành động của Mắt hí anh ấy đều có thể hiểu.
- Nhưng điều tôi muốn biết là… tình cảm của Eun Mi với Daesung là thế nào? Khi Eun Mi làm tất cả những điều đó, ắt hẳn phải có nguyên nhân chứ?
- Thật ra em cũng không hiểu mình đang nghĩ gì, trái tim em cũng không mách bảo điều gì cả. Em chỉ làm những điều em cho là đúng.
Trái tim ơi, hãy cho tôi một câu trả lời đi chứ!
Câu chuyện cứ tiếp diễn như thế cho đến những ngày sau đó, tôi và anh Top vẫn tiếp tục trò chuyện trong căn phòng nhỏ, tránh cái lạnh cắt da thịt bên ngoài. Những ngày có lịch đóng phim, tôi phải thường xuyên giúp anh TOP chỉnh trang phục, chuẩn bị phim trường, tối đến tôi lại đem cho anh TOP 1 tách cà phê rồi cả hai lại nói chuyện cho đến khi mắt ríu cả lại… vậy mà… một tháng đã trôi qua nhanh chóng.
Giáng sinh đang đến rất gần, đoàn làm phim không vì thế mà làm lỡ kế hoạch quay phim, càng gần đến giáng sinh tiến độ càng nhanh hơn để mọi người có thể về nhà vào dịp lễ. Nhưng một chuyện không may lại xảy ra. Tối hôm đó, như thường lệ, tôi mang đến cho anh TOP một cốc cà phê thì không thấy anh ấy trong phòng, tôi hơi lo lắng nên đã đi tìm xung quanh. Từ cửa sổ nhìn xuống, tôi thấy anh TOP đang đứng dưới nhà, nơi tiền sảnh đang ngập đầy tuyết, có lẽ anh ấy không ngủ được. Tôi tìm thấy một chiếc áo lạnh to sụ để trên ghế, thế là đưa xuống cho anh ấy
- Anh TOP
- Eun Mi sao lại ra đây?
- Anh không lạnh sao? em đem thêm áo cho anh đây.
- Cảm ơn Eun Mi nhé.
Tôi nhẹ nhàng khoác chiếc áo lên vai anh TOP mà không biết rằng chính cảnh tượng đó khiến những fan cuồng đằng kia hiểu nhầm, trong khung cảnh tuyết rơi lãng mạn, bàn tay tôi vô tình chạm lên vai anh ấy. Nhưng ngày hôm sau, tuyết rơi không còn lãng mạn nữa, còn tay tôi bị 3 cô gái lạ mặt làm cho gãy.
- Nói xem mày là thế nào với anh TOP?
- Tôi là quản lý của anh ấy.
- Đừng đùa với bọn tao, nếu mà là quản lý mới thì chúng tao đã biết. Tại sao mày dám khoác áo cho anh TOP, còn đặt tay lên vai anh ấy nữa.
- Vậy giờ các người muốn gì, nếu nghe không hiểu thì vào đi, tôi đây không ngán.
Một ngày sau đó, tôi được chuyển từ bệnh viện nhỏ lên bệnh viện Seoul chỉ vì sự liều mạng của mình. Những người đó cũng đều biết võ, mà tôi thì không thể chọi lại cả ba người.
Giáng sinh đầu tiên ở Hàn Quốc của tôi trôi qua như thế. Điều duy nhất khiến tôi vui mừng và cũng lo sợ chính là anh Daesung đã trở về. Một tháng đã trôi qua rồi đấy, liệu anh ấy còn nhớ tôi không, anh ấy đến thăm tôi thế này chủ tịch có biết không? Công việc ở Nhật của anh ấy như thế nào? Hàng loạt câu hỏi cứ hiện ra mãi nhưng tôi không hỏi được gì cả. Thật mừng vì anh ấy đã trở về.
Chuyện của chúng tôi rồi sẽ như thế nào đây???
Read full at: http://jaciedream.tumblr.com/
or
http://www.facebook.com/media/set/?set=a.524264027591968.128818.100000251253693&type=3
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
NGOẠI TRUYỆN CHƯƠNG 4
Một đêm đầy tuyết, đêm 24 tháng 12
Tôi đang nằm trên chiếc giường trắng nhỏ mà tháng sắp tới tôi sẽ phải làm quen với nó - chiếc giường bệnh. Bên ngoài tuyết rơi nhiều khiến tôi lại nhớ đến đất nước Nhật Bản của mình, có lẽ cũng đang có tuyết rơi, và nếu là Hà Nội thì có lẽ bây giờ trời rét lắm.
Giáng sinh năm trước, tôi đến nhà thờ cùng nhóm bạn thân ở Nhật, còn giáng sinh năm nay tôi lại ở bệnh viện và sẽ chẳng nhận được lời chúc nào.
Cốc cốc!
Thật không thể tin nổi, người đang đứng trước cửa phòng kia không phải là ông già Noel như tôi vừa ước cách đây mấy phút, mà là anh Daesung!
- Ơ, anh Dae Sung, tại sao anh lại ở đây?
- Anh đến thăm bệnh.
Anh ấy đùa sao? giờ này bệnh viện vẫn cho người ngoài vào thăm được sao?
- Anh vừa mới nói với cô y tá ngoài kia rằng anh là chồng em.
Thế cơ đấy! Giáng sinh năm nay tôi còn được tặng món quà to đùng là một ông chồng nổi tiếng nữa cơ đấy!
Tôi thật sự không hiểu tại sao anh Daesung lại ở đây giờ này, nếu là vì tôi thì đúng là anh ấy quá liều lĩnh, một sự liều lĩnh không cần thiết, nhưng mà, có anh Daesung ở đây tôi cảm thấy rất vui, ít nhất là tôi còn có một người ở bên để tâm sự.
Chúng tôi đã nói rất nhiều chuyện và cũng chúc mừng giáng sinh nữa, chỉ có một chuyện mãi mà tôi vẫn không thể nói với anh ấy, rằng có một cô gái đã bị sự tử tế và đôi mắt biết cười của anh ấy làm cho hạ gục, nhưng mà… trong lúc này đây, tôi không thể nói bất cứ lời nào ngoài việc phủ nhận tình cảm vốn đã mười mươi trong tôi. Daesung à, anh có thể hiểu chứ?
Nhưng rõ ràng là anh ấy không hiểu, bởi vì một lúc sau đó, anh Daesung đã thôi cười mà trở về với nét mặt nghiêm nghị, cuối cùng là lấy cớ để tôi nghỉ ngơi mà không thèm nghe những gì tôi sắp sửa ngụy biện. Daesung à, nếu em bày tỏ tình cảm của mình, có lẽ em sẽ bị đuổi khỏi công ty mất.
Chuyện anh Daesung đến thăm tôi tuyệt nhiên không khiến tôi bối rối bằng việc ngay sau đó, anh TOP bước vào phòng, anh Daesung vì thế nên phải giả vờ là bệnh nhân nằm trên chiếc giường bên kia. Mọi việc diễn ra y hệt trong phim vậy. Chuyến viếng thăm chớp nhoáng của anh TOP khiến cho mọi việc cứ rối tung lên, tôi cũng không rõ mục đích của anh ấy là gì, chỉ biết rằng có một người nằm phía bên kia giường cứ mãi ho húng hắng.
Rồi thời gian cũng trôi qua thật nhanh, đến ngày tôi ra viện, không có ai giúp đỡ, tôi phải tự di chuyển về phòng trọ của mình… nhưng không may… vì tôi quên mất việc báo với chủ nhà nên họ nghĩ tôi đã về nước, phòng trọ của tôi giờ để lại cho người khác thuê, hành lý của tôi chỉ còn giữ lại được mỗi áo quần. Với tình hình của tôi hiện nay, muốn tìm phòng trọ cũng khó, thế là tôi dời về nhà của BIGBANG một thời gian. Khoảng thời gian đó có lẽ sẽ khiến tôi nhớ mãi, khi được cùng sống với thần tượng của mình trong một thời gian, khi được gặp cả 5 con người ấy hằng ngày. Sáng sớm dậy, khi tất cả mọi người đều đang ngủ, tôi rón rén bước xuống cầu thang, rón rén vào bếp rồi chuẩn bị bữa ăn sáng cho mọi người. Có những lúc vì cái chân của mình mà tôi không kịp tắt bếp, thức ăn cháy đen, thật may vì ngày hôm đó có mỗi Daesung là phải chịu đựng món ăn đó. Mỗi tuần một lần, tôi cùng chị Bo hyung đi siêu thị mua thức ăn và những đồ dùng cần thiết, sau đó chúng tôi phải phân loại những đồ dùng mới mua là của thành viên nào. Dĩ nhiên tôi không có quyền bước vào phòng riêng của mỗi người nên tôi chỉ dọn dẹp những phòng chung. Nếu có thời gian, tôi sẽ học thêm tiếng Hàn bằng cách xem các chương trình giải trí, nghe nhạc hoặc trang trí phòng khách.
Thời gian này, bằng một cách trực tiếp hay gián tiếp, mọi người đều quan tâm đến tôi, tôi thực sự rất cảm ơn điều đó. Đặc biệt là Seung Ri, những lúc gặp tôi cậu ấy lại làm trò cho tôi cười, nếu không cậu ấy sẽ chê tôi là con gái mà không chịu makeup, hoặc chê chiều cao của tôi, đôi lúc còn gọi tôi là bà thím. Nhưng mỗi lần tôi làm việc nhà là cậu ấy lại giúp đỡ, luôn miệng nói rằng đây là nhiệm vụ của maknae, và rằng thì vì tôi là con gái nên cậu ấy muốn giúp. Tôi biết cậu ấy rất muốn nghỉ ngơi nên đôi khi thẳng tay đuổi cậu ấy về phòng. Chúng tôi thân nhau đến thành thói quen, lúc nào cậu ấy ra khỏi nhà là cũng khai báo cho tôi cậu ấy đi đâu. Nhân nói đến chuyện này, tuy rằng tôi chỉ là ở lại nhà của BIGBANG, tôi cũng có một nhiệm vụ bí mật: cập nhật tình hình của các thành viên cho chị Bo Hyung, nếu các thành viên có nguy cơ xảy ra scandal, các manager sẽ lập tức xuất hiện với đủ thứ lý do trên đời.
Về các thành viên khác, anh Ji Yong ngoài việc thu âm và sáng tác những ca khúc mới ra, chị Dara là người duy nhất khiến mắt anh ấy nhấp nháy mỗi khi nhắc đến, những lúc còn lại, anh ấy thường gian mình trong phòng để sáng tác, chỉ thi thoảng quăng người lên chiếc salon trong phòng khách, bật nhạc thật to để giải tỏa stress. Mỗi tuần 2 lần hoặc hơn, anh ấy rời căn hộ vào khoảng giữa đêm cùng với hội bạn để đến club. Anh Top thì vắng nhà thường xuyên vì lo cho những cảnh quay cuối cùng ở phim trường. Anh Young Bae, người mà tôi thường gọi là mắc-bệnh-trầm-cảm, thường ở nhà suốt ngày và giam mình trong phòng, mỗi cuối tuần anh ấy đến nhà thờ cầu nguyện, thỉnh thoảng khuyên tôi nên ra ngoài cho khuây khỏa đầu óc. Lúc anh ấy nói vậy, tôi thực sự rất muốn tìm cho anh ấy một cô bạn gái.
Nhân vật chính trong giấc mơ những đêm gần đây của tôi, anh Daesung, hình như lúc nào cũng giữ khoảng cách với tôi, không nói, không cười, không nhìn nhau, chỉ đi lướt qua như vậy. Tôi không buồn, chỉ là có chút hụt hẫng, nhưng tôi cũng đã quyết định rằng không nên tiếp xúc với anh ấy nhiều, nếu chủ tịch biết được thì có lẽ tôi sẽ không bao giờ được nhìn anh ấy và các thành viên khác một cách gần gũi như thế này nữa.
Nhưng mà, hôm nay, chính là hôm nay, khi ngắm anh ấy ngủ say, tôi mới nhận ra rằng anh ấy rất xấu, cái mũi rất to, đôi môi rất dày nhưng đôi mắt lại nhỏ, vậy mà… tôi lại cảm thấy anh ấy rất gần gũi, như thể anh ấy luôn luôn ở bên tôi vậy, như thể tôi là một phần của anh ấy vậy
Mình yêu con người này thật sao?
Tôi vẫn đang tìm câu trả lời.
Trong căn phòng khách tối mù cùng với chai rượu mạnh đặt trên bàn, tôi ngắm Dae Sung ngủ rồi thiếp đi lúc nào không hay. Bỗng tôi thân toàn thân mình nhẹ bẫng, như đang bay trong không trung, trong giấc ngủ tôi nghĩ rằng vì cánh tay mới tháo bột nên tôi như được giải tỏa, nhưng mà… khoan đã… hình như có ai đang bế tôi.
Tôi mở mắt ra, là Daesung. Trong một giây, tôi đã cảm thấy niềm hạnh phúc lan tỏa như những mạch nước suối, tựa hồ như hơi ấm của anh ấy đang truyền sang cho tôi, tôi ước gì mình có thể nhắm mắt mãi để anh ấy mãi ôm tôi như thế này.
Nhưng giây thứ hai, tôi đã cất tiếng hỏi:
- Anh đang làm gì vậy?
- Bế em lên giường.
Hai chữ “lên giường” khiến tôi không thể nào nghĩ trong sáng được, liền nhảy phắt xuống
- Anh…. anh….
- Đừng hiểu nhầm chứ, chỉ là anh thấy em vì chăm sóc anh mà ngủ không thoải mái, anh chỉ định bế em lên phòng để em ngủ thôi mà.
Vậy mà nãy giờ anh ấy khiến tim tôi thót cả lại, thật đáng ghét!
- Vậy lúc nãy anh có nhìn thấy gì không?
- Lúc đó anh say, nhưng cũng kịp nhìn thấy một vài thứ…
Tôi biết anh ấy đùa, nhưng vừa nghe đến đấy mặt tôi đã đỏ bừng hết cả lên, nhìn khuôn mặt hả hê và giả vờ ngây thơ của anh ấy, tôi không tài nào chịu nổi, liền dùng hai tay bóp cổ anh ấy.
- Anh… ặc… anh đùa… lúc đó anh say quá rồi đâu còn nhìn thấy gì nữa.. ặc ặc… thả tay ra đi!
Nói chuyện một lúc là đã đến cửa phòng tôi.
- Vậy… cánh tay em đã thoải mái hơn rồi chứ?
- Ừm, từ ngày mai em có thể thoải mái nấu những món ăn anh thích rồi, nếu anh có thời gian ăn chúng.
- Sao lại không? Anh rất thích những món ăn ngon mà, nhưng em phải nấu thật ngon. Mà em mới tháo bột cũng đừng cử động nhiều quá, sau này sẽ ảnh hưởng đấy.
Chính lúc đó, khi nghe những lời quan tâm được nói bởi chính anh ấy, tôi mới nhận ra tim mình đang đập rộn ràng đến nhường nào. Tôi, một người con gái bình thường, vì quá mải mê chạy theo thần tượng đến nỗi đã gạt sang một bên tất cả những lời tán tỉnh, tất cả những người tốt mà trước đây tôi từng gặp, để bây giờ, tôi lại đang nhận được sự quan tâm từ chính thần tượng của mình… nhưng mà… đối với tôi… bây giờ anh ấy không phải là thần tượng của tôi nữa, anh ấy - người đang đứng trước mặt tôi đây - là một người đàn ông thực sự.
Tôi đặt một nụ hôn nhẹ lên má anh ấy.
Và bối rối vội che đi khuôn mặt đang nóng bừng của mình.
Đóng sầm cửa lại.
Để lại sau lưng một gã trai đứng ngẩn ngơ.
Khẽ mỉm cười.
Phải chăng đây chính là điều kỳ diệu của tình yêu?
Read full at: http://jaciedream.tumblr.com/
or
http://www.facebook.com/media/set/?set=a.524264027591968.128818.100000251253693&type=3


CHAP 21: XIN LỖI NGƯỜI TÔI YÊU
-------
Khi yêu một người, bạn sẽ không thể nào không nghĩ cho người mình yêu, khi người đó dồn hết tâm tuyết của mình vào một thứ gì đó, bạn không thể chỉ ích kỷ nghĩ đến điều khiến bạn hạnh phúc mà quên đi điều khiến người bạn yêu hạnh phúc...
-------
Một ngày tháng 2
Tôi tỉnh dậy vào một buổi sáng lâng lâng, khi vừa trải qua một giấc ngủ thật sâu và một giấc mơ thật kỳ cục. Tôi mơ thấy em đang mệt, đôi mắt em nhắm nghiền, tôi cảm thấy mình phải bế em vào phòng. Toàn thân tôi như có lửa, rạo rực và nóng bỏng. Bất giác em tỉnh dậy, choàng lấy cổ tôi.
- Anh không mệt sao?
- Không.
- Nếu anh mệt có thể ngủ bên cạnh em mà.
Nhìn đôi mắt ngây thơ của cô ấy, tôi không tài nào kiềm lòng nổi… rồi sau đó…
Cốc cốc cốc!
- Anh Daesung à, dậy thôi!
Dụi mắt, thì ra chỉ là mơ, mà tại sao em lại gọi tôi dậy vào lúc gay cấn như vậy chứ!
Tôi bước xuống phòng, bước chân nhẹ như bẫng, bỗng em níu tôi lại bằng một câu nói khiến dạ dày tôi như trôi tuột xuống.
- Ngày mai em sẽ chuyển ra ngoài, từ giờ mọi người phải tự nấu ăn nhé.
- Cái gì? cả tôi và Seung Ri cùng thốt lên, Young Bae hyung chỉ cặm cụi ăn, không nói gì.
- Giờ em đã khỏe rồi, phải chuyển ra ngoài thôi, hơn nữa ở chung thế này có chút bất tiện…
- Sao cậu lại như thế, khỏe rồi vẫn ở lại được mà. Seung Ri lên tiếng.
- Nhưng mà tớ không muốn bị bàn tán, với lại nếu VIP mà biết được thì chắc sẽ xé xác tớ mất, còn chưa nhắc đến chủ tịch…
- Nhưng tớ không thích, cậu phải ở lại trông coi nhà cửa cho tớ, nấu cho tớ ăn, không được đi đâu đấy.
- Seungri này, tớ phải đi thật mà, thỉnh thoảng tớ sẽ ghé qua giúp cậu được không, được không?
- Vậy thì đừng có đi xa quá, hay là để tớ tìm cho cậu một căn hộ ở gần đây nhé.
- Tớ tự tìm được mà, ăn sáng xong tớ sẽ đi tìm phòng trọ, không sao đâu.
Nói rồi cô ấy liếc nhìn tôi, còn tôi đang nhìn chằm chằm vào khoảng không nào đó sau lưng cô ấy. Liệu có phải Eun Mi đi là vì tôi không? vì chuyện tối hôm trước? hay là vì nụ hôn của cô ấy? tôi không tài nào hiểu nổi.
- Mọi người đừng hiểu lầm nhé, em muốn dọn ra phòng trọ vì nhiều lý do, không phải vì không tiện hay gì cả.
Nếu vậy thì những điều tôi nghĩ nãy giờ có vẻ đúng.
- Vậy giờ Top hyung đóng phim xong rồi, em sẽ làm gì? Young Bae hyung lên tiếng.
- Em đã báo với chị Bo Hyung, từ giờ em sẽ phụ trách nhóm nhạc nữ, mà em cũng có thêm đồng nghiệp mới, em chưa có cơ hội gặp cô ấy nhưng chị Bo Hyung khen cô ấy rất nhiều, khiến em đôi khi cũng thấy ghen tỵ.
- Phải cô Ji Eun không nhỉ? tớ đã gặp rồi, rất xinh, 3 vòng chuẩn, hơn đứt cậu đấy Eun Mi à! Seungri liến thoắng.
- Cậu! Được rồi, từ nay cậu hãy nhờ cô ấy đến nhà giúp việc cho cậu nhé, bảo cô ấy nấu ăn cho, nhưng đừng có sờ soạng 3 vòng của cô ấy đấy!
- Cậu…! tớ không phải là người như thế nhé! cậu muốn bị đuổi việc sao?
- Xem cậu nghiêm túc chưa kìa, ai đã từng nói Seungri là cây giải trí của BIGBANG vậy ta???
- Cậu được lắm! Hyung, 3 vòng của cô ấy thế nào? có phải thua hẳn Ji Eun không? Cậu ấy xoay người lại, hỏi tôi.
Mặt Eun Mi đỏ bừng. Lúc maknae nói như vậy, mặc dù chỉ đùa một chút, nhưng chắc chắn cô ấy sẽ nhớ lại ngày mà tôi chăm sóc cô ấy lúc bệnh và còn cởi áo quần giúp cô ấy. Tại sao lại hỏi câu hỏi đó chứ? maknae à, hyung sẽ giết cậu!!!
- Không phải hôm nay cậu có hẹn sao? Còn không ăn nhanh lên.
Tôi đâm ngượng, không dám nhìn lên, chỉ chú tâm vào bữa sáng. Phen này thì chúng tôi hết cách cứu chữa thật rồi. Vì tôi mà cô ấy quyết định ra ngoài ở, giờ còn bị nhắc lại chuyện cũ nữa.
Young Bae hyung vì biết chuyện đó nên nói đỡ cho chúng tôi.
- Seungri à, hyung nghĩ cậu nên tham gia lại các chương trình tạp kỹ đi.
- Hyung cũng bênh vực Eun Mi nữa sao?
- Đâu có. Mà hôm nay cậu có hẹn với ai vậy? Young Bae hyung đánh trống lảng.
Nói chuyện một hồi, Young Bae hyung lại gô cổ Seung Ri đi đâu mất, chỉ còn mỗi tôi và Eun Mi.
- Ưm…
- Em chuyển đi vì anh sao?
- Không phải vậy đâu, vì em có chuyện khó nói thôi mà.
- Rõ ràng là vậy.
- Thật không phải mà.
- Vậy tại sao em lại tránh né anh hết lần này đến lần khác?
Eun Mi yên lặng tiến về phía cửa sổ đầy nắng, cắn môi suy nghĩ.
- Không phải là em né tránh anh đâu!
- Không phải? Vậy hôm công ty tổ chức tiệc, ai đã rời khỏi bữa tiệc sớm và đứng một mình trên sân thượng? ai đã né tránh… cái nắm tay của anh? Ai đã không nghe điện thoại mỗi khi anh gọi về? Ai đã xin chuyển công tác để không phải nhìn thấy anh? Cả bây giờ nữa!
- Sao anh lại làm như thế? Cô ấy nói mà không nhìn tôi.
- Vì sao ư?
Tôi tiến đến gần Eun Mi, nghe tim mình đập dữ dội, tôi thu hết can đảm, xoay người Eun Mi lại để cô ấy đối diện với tôi, có lẽ Eun Mi cũng cảm nhận được sự run rẩy của đôi tay tôi khi đặt lên vai cô ấy… Nhìn sâu vào mắt cô ấy, lần đầu tiên trong đời, điều tôi sắp nói đây lại có ý nghĩa đến như vậy
- Vì…. anh thích em.
Một cơn gió khẽ len qua khe cửa khiến từng lọn tóc của Eun Mi cứ trôi bồng bềnh. Cô ấy mở to mắt nhìn tôi và bất động rất lâu, điều đó khiến tôi có chút bối rối.
- Eun Mi à! Chúng ta quen nhau nhé!
- À, em xin lỗi, giờ hình như sức khỏe em không được tốt cho lắm.
- Đừng tránh né anh nữa được không?
- Em không tránh, chỉ là điều đó quá xa vời, anh biết điều đó mà, anh là Deasung của BIGBANG, anh là một thần tượng, một người nổi tiếng, một người mà nếu có ai đụng vào móng tay của anh thôi cũng sẽ bị chỉ trích không thương tiếc, anh là người của công chúng, của VIP, còn em? chẳng là gì cả. Em không phải là diễn viên hay ca sĩ, em không có thân hình đẹp hay khuôn mặt xinh, em không xứng đáng với anh một chút nào, làm sao em có thể tự tin nhận lời anh như vậy được.
- Vậy em nghĩ anh thích em vì ngoại hình sao? hay vì em nổi tiếng?
- Nhưng mà điều đó là không thể. Anh Daesung à, em không phải là người con gái mà anh cần tìm đâu, em luôn tưởng tượng người yêu của BIGBANG phải là những cô gái có cá tính, đáng yêu và xinh đẹp, hơn nữa đặt hết trái tim mình cho BIGBANG, chăm sóc các anh thay cho VIP. Thật là khập khiễng nếu so sánh em với người đó.
- Vậy ngay cả VIP cũng không để cho anh chọn người đó được ư? nếu anh chọn em, VIP cũng không thể chấp nhận điều đó ư?
- Vẫn là không thể, nếu anh có người yêu thì album mới của anh biết làm sao, fan sẽ bỏ anh mà đi mất, anh biết thế giới này chỉ có thể sống bằng cách phục vụ công chúng mà, anh biết fan của anh Se7en đã từng bỏ đi hết khi biết Se7en hẹn hò chị Han Byul mà.
- Đó là chuyện không thể nào làm khác được, vẫn có những fan trung thành ở lại với hyung ấy, hơn nữa, hyung ấy đã dũng cảm đổi lấy tình yêu của số đông lấy tình yêu của một người mà hyung ấy yêu, chuyện đó không phải thật tuyệt sao?
- Nếu vậy tại sao anh Ji Yong và chị Dara không công khai mối quan hệ của họ đi?
Tôi hoàn toàn tắt ngúm, không biết nói gì hơn nữa. Eun Mi nhìn tôi với ánh nhìn ăn năn:
- Em xin lỗi… em thích anh… nhưng chuyện chúng ta đến với nhau là không thể.
- Em nói gì?
- Có lẽ em chỉ mới nhận ra điều này, khi nhận được những cử chỉ quan tâm từ phía anh… mỗi khi em gặp khó khăn đều có anh giúp đỡ, mỗi lúc em buồn đều có anh tâm sự, nhưng mà…em không còn cách nào khác, em không thể nào ích kỷ giữ anh cho riêng mình mà không nghĩ đến sự nghiệp của anh được. Em cũng không có đủ can đảm để yêu anh. Em xin lỗi, mong anh đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đó nữa vì em sẽ không thay đổi quyết định đâu.
Eun Mi bỏ lên phòng, để lại tôi ngồi một mình với những mớ lý do mà cô ấy đưa ra. Lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy có gì đó ngổn ngang mà không thể nào tháo gỡ được. Có lẽ tôi đã quá ích kỷ khi không nghĩ đến cảm giác của Eun Mi. Nếu quen tôi, cô ấy sẽ phải khổ sở đến nhường nào, phải đối mặt với những lời dèm pha, những bình luận ác ý, chắc chắn Eun Mi sẽ không chịu nổi, còn tôi sẽ không thể đem lại gì cho cô ấy ngoài sự đau khổ, tôi cũng không thể hứa hẹn với cô ấy điều gì. Bao nhiêu suy nghĩ cứ ập đến, ập đến như sóng vỗ bờ không bao giờ dứt. Giá như tôi không phải là một người nổi tiếng thì tốt biết bao.
Cầu xin Chúa cho con chút ánh sáng từ phía ngài!
Read full at: http:// jaciedream.tumblr.com/
or
http://www.facebook.com/ media/set/ ?set=a.524264027591968.1288 18.100000251253693&type=3
----------------------------------------------------------------------------------------------------
CHAP 22
KHÔNG THỂ - CÓ THỂ
Đã 1 tuần trôi qua kể từ khi Eun Mi rời khỏi căn hộ của chúng tôi, 1 tuần mà tôi tưởng như cả thế kỷ. Lúc nào tôi cũng mong đến công ty sẽ gặp được cô ấy, nhưng Eun Mi lúc nào cũng bận rộn, không bận nhìn tôi đến nửa cái. Riêng về album, tôi đã hoàn thành tất cả các bản thu âm, tôi cũng đang chọn mẫu thiết kế cho bìa album của mình, vậy nên thời gian này tôi bận hơn trước rất nhiều, đôi khi cũng không có thời gian nghĩ đến Eun Mi nữa.
- Mời anh.
Tôi bất giác nhìn sang người đứng bên cạnh đang đưa cho tôi 1 cốc cà phê nóng hổi vừa mới lấy từ máy pha cà phê tự động để ở góc phòng, là một người mà tôi không hiểu cô ấy là người như thế nào - Ji Eun.
Seung Ri nói đúng, người đang đứng bên cạnh tôi đây có khuôn mặt rất xinh, sống mũi sắc sảo và đôi mắt có hồn, về khoản này thì ăn đứt Eun Mi của tôi rồi.
Ji Eun nhìn vào mắt tôi.
- Anh không uống sao?
Tôi giật mình nói tiếng cảm ơn rồi nhận lấy cốc cà phê, đây đã là cốc thứ 4 trong buổi tối hôm nay rồi.
- Không phải anh đang làm việc với album mới sao? sao bỗng dưng lại trốn ra đây?
Tôi đứng sát về phía cửa sổ nhìn ra ngoài, nơi tôi vẫn thường đứng, cũng chính là nơi tôi nhìn thấy Eun Mi đang nằm một góc ở đầu kia, tay còn ôm quyển nhật ký.
- Tôi đang nghỉ giải lao ấy mà.
- Vậy sao? em xin lỗi vì đến nói chuyện với anh hơi đường đột. Nếu em đứng như thế này thì sẽ không bị những anh quản lý khác kéo đi chứ?
- Không đâu, làm gì có chuyện đó.
- BIGBANG các anh không đi cùng với nhau sao? Em muốn gặp cả 5 người quá.
- Chúng tôi đều có việc riêng mà.
- Vậy sao? vậy album của anh thế nào rồi?
- Cũng ổn. Giờ này cô Ji Eun còn ở lại công ty sao?
- Vâng, em có chút việc cần phải chuẩn bị gấp trước sáng mai. Chúng em buồn ngủ quá nên em ra lấy cà phê, không ngờ lại gặp anh Dae Sung.
- Chúng em?
- Vâng, em và một cô bạn đồng nghiệp tên là Eun Mi, anh biết cô ấy chứ? Chúng em cùng là VIP nên rất thân nhau.
- Vậy sao? Nếu vậy em và Eun Mi thích ai nhất trong nhóm, nếu không phải là tôi thì tôi sẽ buồn lắm nhé. Tôi đùa.
Ji Eun cười nhẹ
- Bí mật! Nhưng bật mí với anh Dae Sung là em và Eun Mi cùng thích một người nhé. Sau này chúng em sẽ là tình địch của nhau.
Tôi cười, nhưng nụ cười không được tươi cho lắm. Cuối cùng thì nhân vật nằm trong vòng bí ẩn đó là ai?
- Vậy e vào trước nhé, chúc anh Dae Sung làm việc tốt và ngủ ngon.
- Ji Eun cũng vậy nhé!
- Vâng!
Tôi về nhà vào lúc 2 giờ sáng, bỗng thấy một khoảng không cô đơn ùa đến, tôi bỗng nhớ những lúc Eun Mi ngủ quên ở phòng khách, trên bàn ngổn ngang những sách tiếng Hàn, những lúc như thế, tôi thường đắp thêm chăn cho cô ấy và điều chỉnh máy điều hòa, dĩ nhiên tôi không dám đụng đến Eun Mi vì rất dễ bị tung chưởng. Bất giác mỉm cười. Tôi thật muốn có Eun Mi trong căn nhà này bởi vì mỗi lần ở gần Eun Mi là tôi lại thấy bình yên đến lạ.
Nếu như hôm đó tôi không quá thân thiết với Eun Mi, có khi nào cô ấy sẽ ở lại, và nếu như hôm đó không bày tỏ tình cảm của mình, có lẽ bây giờ tôi vẫn có thể vô tư gặp cô ấy, nói đùa với cô ấy. Tôi thừa nhận, trong một phút nào đó, tôi đã quá vội vàng bày tỏ với Eun Mi mà không hề nghĩ đến chuyện bị từ chối hay sẽ tiếp tục như thế nào. Nhưng, bây giờ, trong căn phòng không một chút ánh sáng của tôi, tôi như thấy lại chính mình mỗi lúc nhìn thấy Eun Mi, nó như những thước phim quay chậm, quay chậm, quay chậm… cho đến khi dừng lại hẳn, và tôi chìm vào giấc ngủ say.
—-
Bộ phim mới của Top hyung đã được công chiếu và chiếm được rất nhiều cảm tình, Top hyung cũng hoàn thành việc quảng bá cho bộ phim mới. Dạo này hyung ấy thường xuyên đến công ty nên tôi có thể thấy rằng hyung ấy để ý đến Eun Mi rất nhiều, thường xuyên nói chuyện với Eun Mi trước mặt tôi nếu có tôi ở đó, điều đó đôi khi khiến tôi cảm thấy khó chịu, đến tôi cũng không thể hiểu nổi tại sao bản thân lại có phản ứng như vậy, vì tôi và Top hyung rất thân nhau.
Young Bae hyung cũng thường xuyên đến công ty hơn. Dạo này hyung ấy có những biểu hiện rất lạ, không giống hyung ấy ngày thường chút nào, hyung ấy như thể đang chứng tỏ bản thân cho “ai đó”, nhưng tôi không thể biết “ai đó” là ai. Chuyện đó lặp lại rất lâu cho đến khi tôi tình cờ phát hiện hyung ấy nhắn tin cho Ji Eun.
—-
Một ngày cuối tháng 5
- Chuẩn bị! 3,2,1, cue!
Tôi đang quay những cảnh quay cuối cùng cho MV trong album mới. Tâm trí dồn hết vào biểu cảm trên khuôn mặt và góc quay. Tôi muốn mình làm thật tốt để không phụ lòng mọi người, những người đang đứng đằng kia, vất vả lo đạo cụ, trang phục cũng như sân khấu, những người trong hai ngày qua đã giúp đỡ tôi rất nhiều.
- Cắt!
- Làm tốt lắm, chuẩn bị diễn cảnh cuối nhé Daesung!
- Vâng.
- Anh Daesung lại đây một chút!
Tôi ngồi xuống chiếc ghế trống mà chị stylish đã để sẵn, như chỉ chờ có vậy, các chị ấy bắt đầu trang điểm lại cho tôi.
- Anh Daesung hãy uống chút nước!
Ji Eun đưa nước cho tôi, tôi gật đầu nhận lấy. Trong quá trình quảng bá album, Ji Eun sẽ là trợ lý của anh Hyun Gon phụ trách việc quản lý tôi, vậy nên ngày hôm nay Ji Eun cũng có mặt ở trường quay MV.
Chúng tôi lại tiếp tục quay, nghỉ giải lao, rồi tiếp tục quay… cho đến tận 3 giờ sáng ngày tiếp theo, cuối cùng thì cũng đã hoàn thành những cảnh quay cho bài hát chủ đề. Tôi hạnh phúc cười với tất cả mọi người, sau khi cám ơn tất cả mọi người và chúc ngủ ngon, tôi cùng anh Hyun Gon và Ji Eun ra về.
Và đứng ở góc đằng kia, vội vã trốn đi khi nhìn thấy tôi vô tình đưa mắt đến, chính là Eun Mi, tôi không thể nào nhầm lẫn được, chính là cô ấy. Nhưng vì anh Hyun Gon và Ji Eun, tôi không thể nào đến gặp Eun Mi, đành ngậm ngùi bước đến chiếc xe của mình và lên đường về nhà. Khi tôi nhìn chiếc gương chiếu hậu, vẫn thấy cô ấy đứng ở đó, mắt hướng về phía tôi.
Eun Mi à, có phải vì em muốn gặp tôi nên đã đến đây không?
Tôi bỗng thấy lo lắng suốt đường về, đã gần 4 giờ sáng, nếu Eun Mi về nhà sẽ rất nguy hiểm. Tại sao cô ấy lại đến trường quay vào giờ đó cơ chứ? Nhưng vẫn là tôi không thể làm gì khác được, đành một mình bước vào nhà, ngay lập tức gọi điện cho Eun Mi.
Không ai nghe máy.
Tôi bắt đầu thấy lo lo.
- A lô?
- Eun Mi? Em đang ở đâu vậy?
- Em đang ngủ, tại sao anh lại gọi giờ này? có chuyện gì sao?
- À, không, em đang ở nhà sao? Anh chỉ là hơi thắc mắc thôi, vậy thì không có gì cả, anh tắt máy đây.
- Vâng, chúc anh ngủ ngon!
Tôi tắt máy, cảm thấy không yên tâm về Eun Mi, rõ ràng Eun Mi đang nói dối bởi vì tôi không thể nào nhìn nhầm Eun Mi được. Tôi muốn ở bên cô ấy, bảo vệ cô ấy nhưng không thể. Tôi phải làm sao để nó trở thành có thể đây?
“Lúc nào về thì nhắn tin cho anh”
“Khò khò”
Tôi bật cười.
“Có thể tin được không đây?”
“Chúc anh ngủ ngon. Đừng nhắn tin nữa vì em ngủ rồi. Em ổn mà. Thật đấy”
Cảm thấy hơi yên tâm, tôi mới nằm lên giường, nhưng trăn trở một lúc lâu mới ngủ được.
Một tuần sau, album của tôi ra mắt.
Nhận được lời chúc của mọi người, đặc biệt là từ phía gia đình và BIGBANG, tôi rất vui và hạnh phúc, càng chăm chỉ luyện tập hơn nữa cho sân khấu comeback của mình. Cùng thời điểm đó, Eun Mi cũng đang bận rộn cho lần comeback của ? chỉ một tháng sau tháng quảng bá của tôi. Tôi đã bận rộn đến nỗi không thể tìm thấy thời gian rảnh cho bản thân, biểu diễn trên sân khấu, trả lời phỏng vấn, tham gia những buổi biểu diễn ngoài trời, tham gia show và chương trình truyền hình thực tế liên tục.
Tuần sau đó, một chuyện diễn ra khiến toàn bộ cuộc sống của tôi, Young Bae hyung, Eun Mi và Ji Eun hoàn toàn bị đảo lộn. Một chuyện mà trong mơ tôi cũng không bao giờ ngờ tới.
Read full at: http:// jaciedream.tumblr.com/
or
http://www.facebook.com/ media/set/ ?set=a.524264027591968.1288 18.100000251253693&type=3
-------
Khi yêu một người, bạn sẽ không thể nào không nghĩ cho người mình yêu, khi người đó dồn hết tâm tuyết của mình vào một thứ gì đó, bạn không thể chỉ ích kỷ nghĩ đến điều khiến bạn hạnh phúc mà quên đi điều khiến người bạn yêu hạnh phúc...
-------
Một ngày tháng 2
Tôi tỉnh dậy vào một buổi sáng lâng lâng, khi vừa trải qua một giấc ngủ thật sâu và một giấc mơ thật kỳ cục. Tôi mơ thấy em đang mệt, đôi mắt em nhắm nghiền, tôi cảm thấy mình phải bế em vào phòng. Toàn thân tôi như có lửa, rạo rực và nóng bỏng. Bất giác em tỉnh dậy, choàng lấy cổ tôi.
- Anh không mệt sao?
- Không.
- Nếu anh mệt có thể ngủ bên cạnh em mà.
Nhìn đôi mắt ngây thơ của cô ấy, tôi không tài nào kiềm lòng nổi… rồi sau đó…
Cốc cốc cốc!
- Anh Daesung à, dậy thôi!
Dụi mắt, thì ra chỉ là mơ, mà tại sao em lại gọi tôi dậy vào lúc gay cấn như vậy chứ!
Tôi bước xuống phòng, bước chân nhẹ như bẫng, bỗng em níu tôi lại bằng một câu nói khiến dạ dày tôi như trôi tuột xuống.
- Ngày mai em sẽ chuyển ra ngoài, từ giờ mọi người phải tự nấu ăn nhé.
- Cái gì? cả tôi và Seung Ri cùng thốt lên, Young Bae hyung chỉ cặm cụi ăn, không nói gì.
- Giờ em đã khỏe rồi, phải chuyển ra ngoài thôi, hơn nữa ở chung thế này có chút bất tiện…
- Sao cậu lại như thế, khỏe rồi vẫn ở lại được mà. Seung Ri lên tiếng.
- Nhưng mà tớ không muốn bị bàn tán, với lại nếu VIP mà biết được thì chắc sẽ xé xác tớ mất, còn chưa nhắc đến chủ tịch…
- Nhưng tớ không thích, cậu phải ở lại trông coi nhà cửa cho tớ, nấu cho tớ ăn, không được đi đâu đấy.
- Seungri này, tớ phải đi thật mà, thỉnh thoảng tớ sẽ ghé qua giúp cậu được không, được không?
- Vậy thì đừng có đi xa quá, hay là để tớ tìm cho cậu một căn hộ ở gần đây nhé.
- Tớ tự tìm được mà, ăn sáng xong tớ sẽ đi tìm phòng trọ, không sao đâu.
Nói rồi cô ấy liếc nhìn tôi, còn tôi đang nhìn chằm chằm vào khoảng không nào đó sau lưng cô ấy. Liệu có phải Eun Mi đi là vì tôi không? vì chuyện tối hôm trước? hay là vì nụ hôn của cô ấy? tôi không tài nào hiểu nổi.
- Mọi người đừng hiểu lầm nhé, em muốn dọn ra phòng trọ vì nhiều lý do, không phải vì không tiện hay gì cả.
Nếu vậy thì những điều tôi nghĩ nãy giờ có vẻ đúng.
- Vậy giờ Top hyung đóng phim xong rồi, em sẽ làm gì? Young Bae hyung lên tiếng.
- Em đã báo với chị Bo Hyung, từ giờ em sẽ phụ trách nhóm nhạc nữ, mà em cũng có thêm đồng nghiệp mới, em chưa có cơ hội gặp cô ấy nhưng chị Bo Hyung khen cô ấy rất nhiều, khiến em đôi khi cũng thấy ghen tỵ.
- Phải cô Ji Eun không nhỉ? tớ đã gặp rồi, rất xinh, 3 vòng chuẩn, hơn đứt cậu đấy Eun Mi à! Seungri liến thoắng.
- Cậu! Được rồi, từ nay cậu hãy nhờ cô ấy đến nhà giúp việc cho cậu nhé, bảo cô ấy nấu ăn cho, nhưng đừng có sờ soạng 3 vòng của cô ấy đấy!
- Cậu…! tớ không phải là người như thế nhé! cậu muốn bị đuổi việc sao?
- Xem cậu nghiêm túc chưa kìa, ai đã từng nói Seungri là cây giải trí của BIGBANG vậy ta???
- Cậu được lắm! Hyung, 3 vòng của cô ấy thế nào? có phải thua hẳn Ji Eun không? Cậu ấy xoay người lại, hỏi tôi.
Mặt Eun Mi đỏ bừng. Lúc maknae nói như vậy, mặc dù chỉ đùa một chút, nhưng chắc chắn cô ấy sẽ nhớ lại ngày mà tôi chăm sóc cô ấy lúc bệnh và còn cởi áo quần giúp cô ấy. Tại sao lại hỏi câu hỏi đó chứ? maknae à, hyung sẽ giết cậu!!!
- Không phải hôm nay cậu có hẹn sao? Còn không ăn nhanh lên.
Tôi đâm ngượng, không dám nhìn lên, chỉ chú tâm vào bữa sáng. Phen này thì chúng tôi hết cách cứu chữa thật rồi. Vì tôi mà cô ấy quyết định ra ngoài ở, giờ còn bị nhắc lại chuyện cũ nữa.
Young Bae hyung vì biết chuyện đó nên nói đỡ cho chúng tôi.
- Seungri à, hyung nghĩ cậu nên tham gia lại các chương trình tạp kỹ đi.
- Hyung cũng bênh vực Eun Mi nữa sao?
- Đâu có. Mà hôm nay cậu có hẹn với ai vậy? Young Bae hyung đánh trống lảng.
Nói chuyện một hồi, Young Bae hyung lại gô cổ Seung Ri đi đâu mất, chỉ còn mỗi tôi và Eun Mi.
- Ưm…
- Em chuyển đi vì anh sao?
- Không phải vậy đâu, vì em có chuyện khó nói thôi mà.
- Rõ ràng là vậy.
- Thật không phải mà.
- Vậy tại sao em lại tránh né anh hết lần này đến lần khác?
Eun Mi yên lặng tiến về phía cửa sổ đầy nắng, cắn môi suy nghĩ.
- Không phải là em né tránh anh đâu!
- Không phải? Vậy hôm công ty tổ chức tiệc, ai đã rời khỏi bữa tiệc sớm và đứng một mình trên sân thượng? ai đã né tránh… cái nắm tay của anh? Ai đã không nghe điện thoại mỗi khi anh gọi về? Ai đã xin chuyển công tác để không phải nhìn thấy anh? Cả bây giờ nữa!
- Sao anh lại làm như thế? Cô ấy nói mà không nhìn tôi.
- Vì sao ư?
Tôi tiến đến gần Eun Mi, nghe tim mình đập dữ dội, tôi thu hết can đảm, xoay người Eun Mi lại để cô ấy đối diện với tôi, có lẽ Eun Mi cũng cảm nhận được sự run rẩy của đôi tay tôi khi đặt lên vai cô ấy… Nhìn sâu vào mắt cô ấy, lần đầu tiên trong đời, điều tôi sắp nói đây lại có ý nghĩa đến như vậy
- Vì…. anh thích em.
Một cơn gió khẽ len qua khe cửa khiến từng lọn tóc của Eun Mi cứ trôi bồng bềnh. Cô ấy mở to mắt nhìn tôi và bất động rất lâu, điều đó khiến tôi có chút bối rối.
- Eun Mi à! Chúng ta quen nhau nhé!
- À, em xin lỗi, giờ hình như sức khỏe em không được tốt cho lắm.
- Đừng tránh né anh nữa được không?
- Em không tránh, chỉ là điều đó quá xa vời, anh biết điều đó mà, anh là Deasung của BIGBANG, anh là một thần tượng, một người nổi tiếng, một người mà nếu có ai đụng vào móng tay của anh thôi cũng sẽ bị chỉ trích không thương tiếc, anh là người của công chúng, của VIP, còn em? chẳng là gì cả. Em không phải là diễn viên hay ca sĩ, em không có thân hình đẹp hay khuôn mặt xinh, em không xứng đáng với anh một chút nào, làm sao em có thể tự tin nhận lời anh như vậy được.
- Vậy em nghĩ anh thích em vì ngoại hình sao? hay vì em nổi tiếng?
- Nhưng mà điều đó là không thể. Anh Daesung à, em không phải là người con gái mà anh cần tìm đâu, em luôn tưởng tượng người yêu của BIGBANG phải là những cô gái có cá tính, đáng yêu và xinh đẹp, hơn nữa đặt hết trái tim mình cho BIGBANG, chăm sóc các anh thay cho VIP. Thật là khập khiễng nếu so sánh em với người đó.
- Vậy ngay cả VIP cũng không để cho anh chọn người đó được ư? nếu anh chọn em, VIP cũng không thể chấp nhận điều đó ư?
- Vẫn là không thể, nếu anh có người yêu thì album mới của anh biết làm sao, fan sẽ bỏ anh mà đi mất, anh biết thế giới này chỉ có thể sống bằng cách phục vụ công chúng mà, anh biết fan của anh Se7en đã từng bỏ đi hết khi biết Se7en hẹn hò chị Han Byul mà.
- Đó là chuyện không thể nào làm khác được, vẫn có những fan trung thành ở lại với hyung ấy, hơn nữa, hyung ấy đã dũng cảm đổi lấy tình yêu của số đông lấy tình yêu của một người mà hyung ấy yêu, chuyện đó không phải thật tuyệt sao?
- Nếu vậy tại sao anh Ji Yong và chị Dara không công khai mối quan hệ của họ đi?
Tôi hoàn toàn tắt ngúm, không biết nói gì hơn nữa. Eun Mi nhìn tôi với ánh nhìn ăn năn:
- Em xin lỗi… em thích anh… nhưng chuyện chúng ta đến với nhau là không thể.
- Em nói gì?
- Có lẽ em chỉ mới nhận ra điều này, khi nhận được những cử chỉ quan tâm từ phía anh… mỗi khi em gặp khó khăn đều có anh giúp đỡ, mỗi lúc em buồn đều có anh tâm sự, nhưng mà…em không còn cách nào khác, em không thể nào ích kỷ giữ anh cho riêng mình mà không nghĩ đến sự nghiệp của anh được. Em cũng không có đủ can đảm để yêu anh. Em xin lỗi, mong anh đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đó nữa vì em sẽ không thay đổi quyết định đâu.
Eun Mi bỏ lên phòng, để lại tôi ngồi một mình với những mớ lý do mà cô ấy đưa ra. Lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy có gì đó ngổn ngang mà không thể nào tháo gỡ được. Có lẽ tôi đã quá ích kỷ khi không nghĩ đến cảm giác của Eun Mi. Nếu quen tôi, cô ấy sẽ phải khổ sở đến nhường nào, phải đối mặt với những lời dèm pha, những bình luận ác ý, chắc chắn Eun Mi sẽ không chịu nổi, còn tôi sẽ không thể đem lại gì cho cô ấy ngoài sự đau khổ, tôi cũng không thể hứa hẹn với cô ấy điều gì. Bao nhiêu suy nghĩ cứ ập đến, ập đến như sóng vỗ bờ không bao giờ dứt. Giá như tôi không phải là một người nổi tiếng thì tốt biết bao.
Cầu xin Chúa cho con chút ánh sáng từ phía ngài!
Read full at: http://
or
http://www.facebook.com/
----------------------------------------------------------------------------------------------------
CHAP 22
KHÔNG THỂ - CÓ THỂ
Đã 1 tuần trôi qua kể từ khi Eun Mi rời khỏi căn hộ của chúng tôi, 1 tuần mà tôi tưởng như cả thế kỷ. Lúc nào tôi cũng mong đến công ty sẽ gặp được cô ấy, nhưng Eun Mi lúc nào cũng bận rộn, không bận nhìn tôi đến nửa cái. Riêng về album, tôi đã hoàn thành tất cả các bản thu âm, tôi cũng đang chọn mẫu thiết kế cho bìa album của mình, vậy nên thời gian này tôi bận hơn trước rất nhiều, đôi khi cũng không có thời gian nghĩ đến Eun Mi nữa.
- Mời anh.
Tôi bất giác nhìn sang người đứng bên cạnh đang đưa cho tôi 1 cốc cà phê nóng hổi vừa mới lấy từ máy pha cà phê tự động để ở góc phòng, là một người mà tôi không hiểu cô ấy là người như thế nào - Ji Eun.
Seung Ri nói đúng, người đang đứng bên cạnh tôi đây có khuôn mặt rất xinh, sống mũi sắc sảo và đôi mắt có hồn, về khoản này thì ăn đứt Eun Mi của tôi rồi.
Ji Eun nhìn vào mắt tôi.
- Anh không uống sao?
Tôi giật mình nói tiếng cảm ơn rồi nhận lấy cốc cà phê, đây đã là cốc thứ 4 trong buổi tối hôm nay rồi.
- Không phải anh đang làm việc với album mới sao? sao bỗng dưng lại trốn ra đây?
Tôi đứng sát về phía cửa sổ nhìn ra ngoài, nơi tôi vẫn thường đứng, cũng chính là nơi tôi nhìn thấy Eun Mi đang nằm một góc ở đầu kia, tay còn ôm quyển nhật ký.
- Tôi đang nghỉ giải lao ấy mà.
- Vậy sao? em xin lỗi vì đến nói chuyện với anh hơi đường đột. Nếu em đứng như thế này thì sẽ không bị những anh quản lý khác kéo đi chứ?
- Không đâu, làm gì có chuyện đó.
- BIGBANG các anh không đi cùng với nhau sao? Em muốn gặp cả 5 người quá.
- Chúng tôi đều có việc riêng mà.
- Vậy sao? vậy album của anh thế nào rồi?
- Cũng ổn. Giờ này cô Ji Eun còn ở lại công ty sao?
- Vâng, em có chút việc cần phải chuẩn bị gấp trước sáng mai. Chúng em buồn ngủ quá nên em ra lấy cà phê, không ngờ lại gặp anh Dae Sung.
- Chúng em?
- Vâng, em và một cô bạn đồng nghiệp tên là Eun Mi, anh biết cô ấy chứ? Chúng em cùng là VIP nên rất thân nhau.
- Vậy sao? Nếu vậy em và Eun Mi thích ai nhất trong nhóm, nếu không phải là tôi thì tôi sẽ buồn lắm nhé. Tôi đùa.
Ji Eun cười nhẹ
- Bí mật! Nhưng bật mí với anh Dae Sung là em và Eun Mi cùng thích một người nhé. Sau này chúng em sẽ là tình địch của nhau.
Tôi cười, nhưng nụ cười không được tươi cho lắm. Cuối cùng thì nhân vật nằm trong vòng bí ẩn đó là ai?
- Vậy e vào trước nhé, chúc anh Dae Sung làm việc tốt và ngủ ngon.
- Ji Eun cũng vậy nhé!
- Vâng!
Tôi về nhà vào lúc 2 giờ sáng, bỗng thấy một khoảng không cô đơn ùa đến, tôi bỗng nhớ những lúc Eun Mi ngủ quên ở phòng khách, trên bàn ngổn ngang những sách tiếng Hàn, những lúc như thế, tôi thường đắp thêm chăn cho cô ấy và điều chỉnh máy điều hòa, dĩ nhiên tôi không dám đụng đến Eun Mi vì rất dễ bị tung chưởng. Bất giác mỉm cười. Tôi thật muốn có Eun Mi trong căn nhà này bởi vì mỗi lần ở gần Eun Mi là tôi lại thấy bình yên đến lạ.
Nếu như hôm đó tôi không quá thân thiết với Eun Mi, có khi nào cô ấy sẽ ở lại, và nếu như hôm đó không bày tỏ tình cảm của mình, có lẽ bây giờ tôi vẫn có thể vô tư gặp cô ấy, nói đùa với cô ấy. Tôi thừa nhận, trong một phút nào đó, tôi đã quá vội vàng bày tỏ với Eun Mi mà không hề nghĩ đến chuyện bị từ chối hay sẽ tiếp tục như thế nào. Nhưng, bây giờ, trong căn phòng không một chút ánh sáng của tôi, tôi như thấy lại chính mình mỗi lúc nhìn thấy Eun Mi, nó như những thước phim quay chậm, quay chậm, quay chậm… cho đến khi dừng lại hẳn, và tôi chìm vào giấc ngủ say.
—-
Bộ phim mới của Top hyung đã được công chiếu và chiếm được rất nhiều cảm tình, Top hyung cũng hoàn thành việc quảng bá cho bộ phim mới. Dạo này hyung ấy thường xuyên đến công ty nên tôi có thể thấy rằng hyung ấy để ý đến Eun Mi rất nhiều, thường xuyên nói chuyện với Eun Mi trước mặt tôi nếu có tôi ở đó, điều đó đôi khi khiến tôi cảm thấy khó chịu, đến tôi cũng không thể hiểu nổi tại sao bản thân lại có phản ứng như vậy, vì tôi và Top hyung rất thân nhau.
Young Bae hyung cũng thường xuyên đến công ty hơn. Dạo này hyung ấy có những biểu hiện rất lạ, không giống hyung ấy ngày thường chút nào, hyung ấy như thể đang chứng tỏ bản thân cho “ai đó”, nhưng tôi không thể biết “ai đó” là ai. Chuyện đó lặp lại rất lâu cho đến khi tôi tình cờ phát hiện hyung ấy nhắn tin cho Ji Eun.
—-
Một ngày cuối tháng 5
- Chuẩn bị! 3,2,1, cue!
Tôi đang quay những cảnh quay cuối cùng cho MV trong album mới. Tâm trí dồn hết vào biểu cảm trên khuôn mặt và góc quay. Tôi muốn mình làm thật tốt để không phụ lòng mọi người, những người đang đứng đằng kia, vất vả lo đạo cụ, trang phục cũng như sân khấu, những người trong hai ngày qua đã giúp đỡ tôi rất nhiều.
- Cắt!
- Làm tốt lắm, chuẩn bị diễn cảnh cuối nhé Daesung!
- Vâng.
- Anh Daesung lại đây một chút!
Tôi ngồi xuống chiếc ghế trống mà chị stylish đã để sẵn, như chỉ chờ có vậy, các chị ấy bắt đầu trang điểm lại cho tôi.
- Anh Daesung hãy uống chút nước!
Ji Eun đưa nước cho tôi, tôi gật đầu nhận lấy. Trong quá trình quảng bá album, Ji Eun sẽ là trợ lý của anh Hyun Gon phụ trách việc quản lý tôi, vậy nên ngày hôm nay Ji Eun cũng có mặt ở trường quay MV.
Chúng tôi lại tiếp tục quay, nghỉ giải lao, rồi tiếp tục quay… cho đến tận 3 giờ sáng ngày tiếp theo, cuối cùng thì cũng đã hoàn thành những cảnh quay cho bài hát chủ đề. Tôi hạnh phúc cười với tất cả mọi người, sau khi cám ơn tất cả mọi người và chúc ngủ ngon, tôi cùng anh Hyun Gon và Ji Eun ra về.
Và đứng ở góc đằng kia, vội vã trốn đi khi nhìn thấy tôi vô tình đưa mắt đến, chính là Eun Mi, tôi không thể nào nhầm lẫn được, chính là cô ấy. Nhưng vì anh Hyun Gon và Ji Eun, tôi không thể nào đến gặp Eun Mi, đành ngậm ngùi bước đến chiếc xe của mình và lên đường về nhà. Khi tôi nhìn chiếc gương chiếu hậu, vẫn thấy cô ấy đứng ở đó, mắt hướng về phía tôi.
Eun Mi à, có phải vì em muốn gặp tôi nên đã đến đây không?
Tôi bỗng thấy lo lắng suốt đường về, đã gần 4 giờ sáng, nếu Eun Mi về nhà sẽ rất nguy hiểm. Tại sao cô ấy lại đến trường quay vào giờ đó cơ chứ? Nhưng vẫn là tôi không thể làm gì khác được, đành một mình bước vào nhà, ngay lập tức gọi điện cho Eun Mi.
Không ai nghe máy.
Tôi bắt đầu thấy lo lo.
- A lô?
- Eun Mi? Em đang ở đâu vậy?
- Em đang ngủ, tại sao anh lại gọi giờ này? có chuyện gì sao?
- À, không, em đang ở nhà sao? Anh chỉ là hơi thắc mắc thôi, vậy thì không có gì cả, anh tắt máy đây.
- Vâng, chúc anh ngủ ngon!
Tôi tắt máy, cảm thấy không yên tâm về Eun Mi, rõ ràng Eun Mi đang nói dối bởi vì tôi không thể nào nhìn nhầm Eun Mi được. Tôi muốn ở bên cô ấy, bảo vệ cô ấy nhưng không thể. Tôi phải làm sao để nó trở thành có thể đây?
“Lúc nào về thì nhắn tin cho anh”
“Khò khò”
Tôi bật cười.
“Có thể tin được không đây?”
“Chúc anh ngủ ngon. Đừng nhắn tin nữa vì em ngủ rồi. Em ổn mà. Thật đấy”
Cảm thấy hơi yên tâm, tôi mới nằm lên giường, nhưng trăn trở một lúc lâu mới ngủ được.
Một tuần sau, album của tôi ra mắt.
Nhận được lời chúc của mọi người, đặc biệt là từ phía gia đình và BIGBANG, tôi rất vui và hạnh phúc, càng chăm chỉ luyện tập hơn nữa cho sân khấu comeback của mình. Cùng thời điểm đó, Eun Mi cũng đang bận rộn cho lần comeback của ? chỉ một tháng sau tháng quảng bá của tôi. Tôi đã bận rộn đến nỗi không thể tìm thấy thời gian rảnh cho bản thân, biểu diễn trên sân khấu, trả lời phỏng vấn, tham gia những buổi biểu diễn ngoài trời, tham gia show và chương trình truyền hình thực tế liên tục.
Tuần sau đó, một chuyện diễn ra khiến toàn bộ cuộc sống của tôi, Young Bae hyung, Eun Mi và Ji Eun hoàn toàn bị đảo lộn. Một chuyện mà trong mơ tôi cũng không bao giờ ngờ tới.
Read full at: http://
or
http://www.facebook.com/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét