15 tháng 3, 2013

NGƯỜI CON GÁI CỦA TÔI -CHAP 16, 17, 18, 19, 20

p/s Mọi người đợi lâu quá phải không ^^ , sr nhìu vì mình bận , với lại chờ chủ nhân của truyện ra chap mới nên mình k up lên dc. Chap mới dẳm bảo hay , hấp dẫn , mọi đón xem nha





CHAP 16

Ngày 22 tháng 12

Tôi trở về Hàn Quốc, biết được tin Eun Mi tự nguyện điều chuyển công tác từ một tháng trước, tức là ngay sau khi tôi vừa đến Nhật Bản, hiện giờ cô ấy đang là trợ lý của anh Byung Yung, giúp đỡ TOP hyung đóng phim ở tỉnh khác. Còn tôi, vì sự vô trách nhiệm của mình, bị phạt không được về nhà từ bây giờ cho đến Tết âm lịch.

Ngày 23 tháng 12

Tôi gọi điện cho Eun Mi nhưng cô ấy không bắt máy, gọi điện cho Top hyung cũng không được. Không khí đã tràn ngập màu giáng sinh, những tòa nhà cao tầng tỏa những ánh sáng rực rỡ nhất. Mai là giáng sinh rồi nhưng tôi vẫn chưa có kế hoạch gì cả. Có lẽ tôi sẽ đến nhà thờ rồi sau đó lại tiếp tục ở phòng thu. Nhưng mà… tôi muốn dành khoảng thời gian quý giá này cho một người….

Ngày 24 tháng 12

Sáng hôm nay, tôi đến công ty thì gặp anh Byung Yung.

- Hyung, không phải anh đang ở cùng với Top hyung sao?

- Hôm nay không quay phim, TOP về nhà rồi. Hyung đến công ty làm thủ tục cho Eun Mi.

- Thủ tục gì ạ?

- Thủ tục xin nghỉ phép, cô ấy đang ở bệnh viện mà!

- Cái gì? Sự lo lắng của tôi đã hiện rõ nơi khuôn mặt.

- Chuyện dài lắm, giờ huyng không có thời gian, khi nào rảnh hyung sẽ kể, vậy nhé!

- Khoan đã hyung, giờ cô ấy nằm ở bệnh viện nào?

Vậy là, vào ngày giáng sinh của tôi, tôi không có nơi nào để đi hưởng kỳ nghỉ của mình, càng không thể tập trung làm việc được.

- A lô, hyung à, hyung đang ở nhà sao?

- Ừ. Giọng Top hyung ngái ngủ.

- Chuyện Eun Mi là sao vậy? Sao cô ấy lại ở bệnh viện?

- Chuyện fan cuồng ấy mà.

- Vậy cô ấy có bị gì không?

- Ơ, cậu có phải là dongsaeng của hyung không? tại sao lại hỏi Eun Mi trước cả hyung hả?

- Tại hyung khiến em tò mò chứ, còn hyung có bị sao không?

- Hyung có sao mà vẫn ở nhà à? Thiệt tình. Chiều nay hyung đi thăm Eun Mi, cậu có đi không?

- Vâng. Chút nữa em về rồi chiều cùng đi nhé.

- Ừ, lát nữa gặp.

Chiều hôm đó, sau khi tôi tặng cho Top hyung một con bearbrick làm quà giáng sinh và đặt những hộp quà có gắn tên còn lại lên bàn, chúng tôi cùng đi đến bệnh viện. Chúng tôi đã nói chuyện rất nhiều trước khi lên đường, mặc dù biết rằng Eun Mi không có gì nguy hiểm nhưng trong lòng tôi vẫn cứ nóng như lửa đốt. Top hyung đi đóng phim ở xa, vùng ấy ở làng quê không có khách sạn nên phải ở tạm nhà nghỉ cùng với đoàn làm phim. Khuya hôm đó Top hyung không ngủ được nên ra ngoài đi dạo một mình vì nghĩ là an toàn. Lúc đó Eun Mi đem thức ăn khuya đến cho Top hyung nên mới biết là hyung ấy ra ngoài. Sau đó chỉ vì cái áo khoác Eun Mi đưa cho Top hyung mà 3 cô gái là fan cuồng đã bám theo từ Seoul đã bí mật theo dõi cô ấy và đánh hội đồng, mặc dù Eun Mi có võ nhưng có vẻ những fan cuồng kia cũng không kém phần và lại đông hơn nữa.

- Vậy là cô ấy nhập viện từ hôm qua sao?

- Ừ, vì không thấy Eun Mi cả ngày hôm qua nên mọi người tỏa ra đi tìm. Một nhân viên trong đoàn làm phim tìm ở bệnh viện mới biết rằng cô ấy đang ở đó. Hình như một người dân làng đã thấy cô ấy bị đánh đến ngất đi nên đã đem cô ấy đi cấp cứu. Sau đó Byung Yung hyung mới đưa cô ấy về Seoul. Chỉ hy vọng là những vết thương trên mặt cô ấy không để lại sẹo.

- Cái gì? nghiêm trọng vậy sao?

- Hyung nghĩ cô ấy không phải chỉ bị đánh bình thường mà là bằng gậy sắt.

Nghe Top hyung nói thế, tôi nhấn mạnh ga. Chiếc xe của tôi tại sao lại chạy chậm như vậy? Sao hôm nay con đường đến bệnh viện lại nhiều phương tiện giao thông đến vậy? Tôi thật sự không hiểu. Dù không thể cảm nhận được những đau đớn mà Eun Mi phải trải qua, nhưng có lẽ cô ấy giờ đang tổn thương. Eun Mi à? Tại sao em lại quan tâm đến mọi người như vậy? Nếu em không đưa chiếc áo đó cho Top hyung, những người kia có lẽ đã không hiểu nhầm em là người yêu của hyung ấy. Nếu như em không đi khỏi Seoul thì có bao giờ gặp phải những chuyện thế này không? Không phải chúng ta đã hẹn là 1 tháng sau gặp lại ư? Tại sao em không đợi anh về chứ? Em bảo anh cập nhật Nhật ký của anh nhưng những gì xảy ra với em thì anh hoàn toàn không biết, liệu có phải là quá bất công hay không? Hàng ngàn câu hỏi cứ liên tiếp xuất hiện trong đầu tôi cho đến khi tôi đứng trước cửa phòng cô ấy.

- Cốc cốc!

- Mời vào!

- Xin chào!

- Xin chào, tôi là y tá chăm sóc cho cô Eun Mi. Cô y tá nói kèm thêm 1 nụ cười rất tươi khi nhận ra chúng tôi.

- Bệnh nhân vừa mới tỉnh, chỉ được nói chuyện khoảng 30 phút thôi nhé. Như vậy là đã dài lắm rồi ạ, vậy, tôi xin phép. Cô y tá nói thêm.

- Đã làm phiền rồi.

Eun Mi nằm trên giường, tay trái và chân phải đã được băng bó, khuôn mặt cô ấy bị thương rất nhiều. Tôi nhìn cô ấy, lòng như thắt lại.

- Cô Eun Mi! Top hyung lên tiếng.

- Anh Dae Sung về rồi sao? Eun Mi thều thào. Anh Seung Hyung không bị gì chứ?

- Ừ anh không sao, em đã đỡ hơn chưa?

- Đỡ hơn rồi ạ, nhưng em không muốn để các anh thấy mình trong bộ dạng thế này.

Tôi muốn nắm tay Eun Mi, rất muốn nắm lấy bàn tay kia của cô ấy, nhưng những gì tôi có thể làm chỉ là:

- Em nằm trên giường bệnh rồi mà vẫn còn muốn mình xinh đẹp sao?

- Anh Dae Sung về lúc nào vậy? Có quà giáng sinh cho em không?

Tôi cười. Eun Mi vẫn còn tỉnh táo để đòi quà cơ đấy.

- Ừ, có, nhưng lúc nào em khỏi hẳn anh mới tặng.

Nói chuyện một hồi, Top hyung hỏi Eun Mi về chuyện xảy ra hôm đó. Cô ấy chỉ kể thêm một số chi tiết. Cũng tối hôm đó, sau khi đưa áo khoác cho Top hyung, cô ấy về phòng ngủ. Có lẽ vì bật điện trong phòng nên 3 người kia đã biết chính xác phòng của Eun Mi và gửi cho cô ấy một mẩu giấy: “Anh Top đây, bất cứ khi nào đọc được mảnh giấy này hãy đến ngay bìa rừng, anh có chuyện quan trọng muốn nói với em”. Dĩ nhiên Eun Mi biết rằng mẩu giấy đó không phải của hyung ấy, vì theo lời Eun Mi, trước đây cô đã từng thử đọc chữ của Top hyung nhưng không đọc được.

- Anh biết chữ anh xấu rồi. Top hyung giả vờ cay đắng chen vào.

- Hyung, đừng nghĩ như vậy. Hyung viết chữ đẹp mà, đẹp hơn con giun. Hahaha… Tôi pha trò, Top hyung cười rất vui vẻ còn Eun Mi thì nụ cười hơi héo vì những vết thương.

- Sau đó rồi sao?

- Ưm, em đã đến đó và thấy một cô gái. Cô ta hỏi em có phải là bạn gái anh Seung Hyun không…Em đã trả lời rằng không phải. Cô ta lại hỏi liệu em có bất kỳ mối quan hệ đặc biệt nào với BIGBANG không? Em đã trả lời rằng có, nhưng em chưa kịp nói ra từ “quản lý” thì đã bị cô ta lao vào đánh. Em dùng võ để tự vệ, nhưng sau đó có thêm 2 người xuất hiện rồi em bị đánh lén sau lưng làm bất tỉnh, và em không nhớ thêm gì nữa.

- Vậy em có nhớ mặt những người đó không?

- Vì chỉ gặp một lần nên em không nhớ được…

Vẫn ngày 14 tháng 12, chiều

- Vậy là năm nay em đón giáng sinh ở bệnh viện rồi.

Trên đường đi về tôi không thể nào ngừng nghĩ về câu nói đó. Nếu chuyện này không xảy ra, có lẽ tôi sẽ rủ Eun Mi đến nhà thờ cầu nguyện, dù không thể đi cùng nhau nhưng ít nhất còn có thể nhìn thấy nhau, còn bây giờ, làm sao tôi có thể gặp cô ấy được.

- Daesung à! Lời nói của Top hyung cắt ngang ý nghĩ trong đầu tôi.

- Vâng?

- Eun Mi bị thương như vậy cũng là do hyung, cậu nghĩ giờ hyung nên làm gì đây?

- Hyung chỉ cần tránh xa cô ấy ra là được rồi.

- Nhưng ít nhất hyung cũng phải làm gì đó chứ. Nếu để lại sẹo, có lẽ phải nhờ bác sĩ một chút, hay là nhờ bác sĩ chỉnh sửa khuôn mặt cho Eun Mi luôn.

- Chuyện đó em không biết, nhưng em thích khuôn mặt của cô ấy như thế này.

- Ừ, hyung cũng vậy.

Tôi hơi ngạc nhiên, Top hyung vừa nói rằng hyung ấy cũng thích khuôn mặt của Eun Mi sao?

Vẫn ngày 24 tháng 12, tối

Sau khi dùng bữa tối, tôi chuẩn bị đến nhà thờ với Young Bae hyung, Top hyung cùng với bạn đã ra ngoài, Ji Yong hyung và Seung Ri thì đã sang Thái Lan để hưởng thụ kỳ nghỉ của mình.

Đường phố Seoul đông người ngập tràn ánh sáng rực rỡ từ các tòa nhà cao tầng, các cửa hiệu cũng được trang trí rất bắt mắt, những chiếc cầu bắt qua sông Hàn trông rực rỡ hơn bao giờ hết.

Tôi đang đứng trong thánh đường, nơi mà tất cả mọi người đều là con chiên của Chúa. Chúng tôi làm lễ cầu nguyện và đợi chờ giấy phút quan trọng…

- Vậy là năm nay em đón giáng sinh ở bệnh viện rồi…

Câu nói ấy từ đâu cứ văng vẳng trong đầu, giờ này có lẽ Eun Mi đang ngủ. Giáng sinh đầu tiên của tôi và cô ấy, chỉ hơn một tháng sau nụ hôn đầu tiên, là như thế này sao?

- Hyung, hyung ở lại nhé, em có việc phải về rồi.

- Cậu đang đùa hyung à? Giờ này thì có việc gì chứ?

- Chỉ là chút việc riêng thôi, lát nữa em sẽ gọi cho anh Nam Guk để đón hyung nhé. Em xin lỗi, em phải đi đây.

Nói rồi tôi lấy xe, tiến thẳng về phía bệnh viện. Sắp 12 giờ rồi…

Read full at: http://jaciedream.tumblr.com/
or
http://www.facebook.com/media/set/?set=a.524264027591968.128818.100000251253693&type=3

---------------------------------------------------------------------


CHAP 17

- Xin chào, tôi là người nhà của cô Kana Kurashima! Tôi muốn vào thăm bệnh

Cô y tá liếc nhìn tôi từ đầu đến chân mặc dù tôi đã che gần hết khuôn mặt.

- Cho hỏi anh là gì của bệnh nhân vậy?

- Ưm, tôi là chồng của bệnh nhân.

- Vậy, mời anh.

- Chúc cô giáng sinh vui vẻ.

Hú hồn, không biết cô y tá kia có tin không vì cô ấy còn liếc nhìn tôi thêm một lần nữa. Nhưng mà dù sao thì tôi cũng đã đến được bệnh viện rồi. Tôi nhìn chiếc điện thoại đang mở, đã 11h45’, vậy là có thể yên tâm tắt điện thoại được rồi. Nếu tôi không nghĩ đến Eun Mi, giờ này có lẽ tôi đang cùng với Young Bae hyung đón những giây phút đầu tiên của giáng sinh rồi.

Cốc cốc! Giờ này có lẽ Eun Mi đang ngủ.

- Mời vào!

Tôi hơi ngạc nhiên khi mở cửa, cô ấy cũng ngạc nhiên không kém khi nhìn thấy tôi.

- Ơ, anh Dae Sung, tại sao anh lại ở đây?

Hình như Eun Mi không tin vào mắt mình, khẽ nhắm mắt và lắc đầu, khi mở mắt ra, dĩ nhiên là tôi vẫn ở đó. Cô ấy trông khỏe hơn hẳn lúc chiều nay.

- Anh đến thăm bệnh.

- Cái gì? Giờ này bệnh viện vẫn còn cho khách vào thăm bệnh được sao?

- Đâu có, anh đâu phải là khách.

- Vậy anh là gì?

- Anh vừa mới nói với cô y tá ngoài kia rằng anh là chồng em.

- Ủa, anh là chồng em từ khi nào vậy?

- Anh không biết, từ kiếp trước sao?

- Anh đừng đùa nữa, sao bây giờ anh lại ở đây? Hôm nay là giáng sinh mà.

- Em chưa ngủ sao?

- Anh còn chưa trả lời câu hỏi của em.

- Thì, anh muốn đón giáng sinh ở đây, bộ không được sao?

- Anh lạ thật đấy. Eun Mi có lẽ đã bó tay với tôi rồi.

Lại có tiếng gõ cửa, tôi vội vàng đeo lại chiếc khẩu trang vào.

- Đề nghị người nhà bệnh nhân im lặng để bệnh nhân có thời gian nghỉ ngơi.

- Không sao đâu chị, em đã ngủ cả ngày rồi. Chị cho em nói chuyện với chồng một chút nhé, chúng em sẽ giữ im lặng nhất có thể.

- Vâng, vậy tôi xin phép.

Phù, suýt nữa là tôi tiêu đời rồi, cũng may là Eun Mi nhanh trí. Cô ấy lại nhìn tôi gỡ chiếc khẩu trang ra, chằm chằm.

- Em nhìn gì vậy?

- Anh đúng là rắc rối, nếu sợ người ta phát hiện thì còn đến đây làm gì.

- Em nói chuyện với người vào thăm bệnh như vậy sao? Anh về nhé!

- Vâng, chào anh, em không tiễn nhé.

- Ừ, lát nữa anh về.

Tôi ngồi ngay xuống chiếc sô pha đặt bên cạnh giường.

- Khoan đã, anh đến tắt điện đi kẻo cô y tá lại vào thì rắc rối.

- Để vậy không được sao? Tắt điện thì tối lắm.

- Còn đèn ngủ mà.

Sau khi tắt điện, tôi lại ngồi vào chỗ cũ, chúng tôi không nói với nhau câu gì. Tôi ngước nhìn lên, đồng hồ đã điểm 12 giờ.

- Giáng sinh an lành nhé!

- Giáng sinh an lành!

Chúng tôi nói cùng một lúc, bỗng dưng thấy ngượng, lại nhoẻn miệng cười.

- Lúc nãy em nói anh là chồng em rồi nhé.

- Em chỉ đối phó với cô y tá thôi, bây giờ em đâu có thừa nhận chứ.

- Ừ, vậy còn sau này thì sao?

- Sau này?

- Thôi, bỏ qua đi. Tại sao em lại xin chuyển công tác vậy, vị trí cũ không tốt sao?

- Đâu có, chỉ vì em muốn thử thách mình một chút thôi mà, với lại cũng sắp quay phim xong rồi, giờ là những cảnh quan trọng nhất, em muốn giúp đỡ anh Top cũng như giúp đỡ anh Byung Yung vậy, mọi người đều vất vả mà.

- Nhưng sao anh có cảm giác em đang muốn trốn tránh điều gì đó.

- Không phải đâu, chỉ là em muốn vậy thôi.

Sau đó chúng tôi còn nói chuyện rất lâu, về gia đình Eun Mi, về cuộc sống của cô ấy ở Nhật, và về nhiều chuyện khác nữa.

- Vậy, anh từ Nhật về đã được mấy ngày rồi, em không có gì để nói với anh sao?

- Ưm… đâu có.

- Vậy sao? còn chuyện của chúng ta?

- Chuyện gì?

- Chuyện giữa anh và em, chuyện trước khi anh đi Nhật.

- À, chuyện đó, thật ra em cũng muốn nói với anh…

- Ừ?

- Hôm đó em gặp chủ tịch, trông chủ tịch rất giận như sắp ăn tươi nuốt sống mọi người đến nơi, nên em chỉ muốn tìm thấy anh nhanh nhất có thể… Lúc đó vì kẹt xe nên em phải chạy bộ đến nhà anh, vì mọi người đều đi tìm anh ở những nơi khác, điện thoại của anh thì không liên lạc được, cũng không bắt sóng được tín hiệu GPS…

- Ừm, anh sai rồi…

- Em không biết vì sao anh lại xử sự như vậy, nhưng em đoán là do cuộc nói chuyện của chúng ta vào bữa tiệc hôm đó, vậy nên em thấy rất có lỗi… Lúc đó em chỉ muốn mọi việc được trôi chảy, nên nụ hôn đó… chỉ là động viên tinh thần cho anh thôi. Ngoài ra em không có ý gì cả, nhưng hình như đối với anh thì có…

Tôi không nói được gì. Lại là tôi tự mình ảo tưởng sao?

- Vậy còn bức hình em vẽ thì sao? Tôi vừa nhận ra là mình vừa quá lời, nếu Eun Mi biết tôi đọc nhật ký của cô ấy thì tôi làm sao còn có thể nhìn mặt cô ấy đây.

- Bức hình gì? Em chỉ vẽ tranh trong quyển… Thôi rồi, vậy là Eun Mi đã nhận ra. Cô ấy im lặng một lúc lâu như đang lục lại trí nhớ, tôi cũng không nói được gì.

- Anh… đã đọc rồi sao?

Tôi gật đầu một cách ngượng ngùng.

- Ưm… em có một số chuyện cần nói….

- Thôi, cũng khuya rồi, em ngủ đi, chuyện gì thì để dịp khác, khi nào em khỏe hẳn đã, được không?

- Còn anh thì sao?

- Anh ngủ trên ghế này cũng được.

- Đâu có được, anh về nhà nghỉ ngơi đi, ở đây lạnh lắm.

- Nếu bây giờ anh về thì Young Bae hyung sẽ xé xác anh mất.

- Tại sao chứ?

- Em hỏi nhiều quá rồi, bệnh nhân ngủ đi. Tôi đứng dậy kéo chiếc chăn của Eun Mi lên một chút.

- Giáng sinh vui vẻ. Cô ấy lí nhí.

- Ừ.

Tôi nằm trên ghế sô pha, giả vờ nhắm mắt, nhưng biết rằng mình sẽ không thể nào ngủ được. Cô gái đang nằm trên giường bệnh kia rốt cuộc là có sức hút gì khiến tôi tự huyễn hoặc mình từ lần này đến lần khác vậy? Tại sao những suy nghĩ của cô ấy tôi không bao giờ đoán trước được? Rốt cuộc tình cảm của cô ấy là như thế nào? Có tiếng trở mình, có lẽ Eun Mi cũng không ngủ được. Rốt cuộc tôi là gì đối với em hả Eun Mi? Là vì tôi không muốn tin những gì em nói hay là vì những điều đó không phải là sự thật?

Giáng sinh này tôi được ở cùng Eun Mi, đúng như những gì tôi muốn, nhưng mà… giờ thì nó có một chút buồn…

Read full at: http://jaciedream.tumblr.com/
or
http://www.facebook.com/media/set/?set=a.524264027591968.128818.100000251253693&type=3


----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

CHAP 18

Đã 3 giờ sáng ngày 25 tháng 12…

Nhiệt độ đã hạ xuống rất nhiều, tôi nằm trên ghế sô pha, lạnh cóng, trong đầu không nghĩ ngợi được gì.

- Eun Mi à?

- Vâng! Cô ấy đúng là vẫn chưa ngủ.

- Ưm, trời lạnh quá, anh về trước nhé!

- Vâng, anh về nghỉ ngơi nhé, em đã bảo ở đây lạnh rồi mà.

Nhưng mà ông trời hình như không muốn chia cách tôi và Eun Mi, vừa mở cửa bước ra tôi thấy ngay Top hyung đang đi tới, vừa đi vừa nhìn chiếc điện thoại. Giờ này hyung ấy đến đây làm gì cơ chứ? Không còn cách nào khác, tôi đành phải quay lại phòng Eun Mi.

- Anh chưa đi sao?

- Top hyung tới, đừng nói là anh đang ở đây nhé!

Nói rồi tôi nhảy lên chiếc giường trống bênh cạnh giường của Eun Mi, trùm kín chăn lại.

Có tiếng gõ cửa.

- Mời vào!

- Xin chào, Eun Mi vẫn chưa ngủ sao?

- Xin chào anh, em vừa đi uống nước thôi.

- Chân Eun Mi bị như vậy làm sao đi được?

- À, ý em là em vừa tỉnh dậy nên nhờ y tá lấy nước giúp.

- Vậy tôi không làm phiền Eun Mi chứ? phòng này còn có bệnh nhân khác sao, lúc chiều tôi không thấy.

- Vâng, người kia chỉ mới chuyển phòng lúc tối, cô y tá đã tiêm thuốc nên giờ chắc là ngủ say rồi, không sao đâu ạ.

Tôi thấy nể cách nói dối trơn tru của Eun Mi quá.

- Sao người đó trùm chăn kín mít vậy? Tôi nghe Top hyung nói mà lạnh cả xương sống.

- À… người đó… hình như đó là thói quen của họ, phải như vậy mới ngủ được. Mà, giờ này anh đến đây có việc gì vậy?

- À, tôi vừa đến nhà hàng cùng bạn, biết Eun Mi thích ăn món này nên tôi đem đến, nó không có hại cho vết thương đâu, tiện thể, giáng sinh an lành nhé!

- Cám ơn anh, em thật là may mắn. Giáng sinh an lành. Mà, nếu như giờ này em đang ngủ, thì anh đem thức ăn đến thế này có phải là hơi phí phạm không?

- Thật ra tôi chỉ muốn đến để chúc giáng sinh Eun Mi mà thôi. Tôi không muốn thấy Eun Mi trải qua đêm giáng sinh một mình…

- Ưm, cảm ơn anh…

Top hyung à, anh có ý gì khi đến đây vậy? Không phải anh cũng phải lòng Eun Mi rồi chứ? Trong lòng tôi bỗng trào lên một cảm giác khó tả.

- Cũng sắp sáng rồi, hay anh cứ về nhà nghỉ ngơi đi, em không sao đâu.

- Thật chứ?

- Vâng, chỉ cần ngủ thêm một giấc nữa thôi mà

- À, anh Byung Yung đã làm thủ tục xin nghỉ 1 tháng cho Eun Mi rồi, hãy yên tâm dưỡng thương nhé.

- Vậy sao, nếu là 1 tháng nữa thì bộ phim của anh được chiếu rồi, vậy là giờ em không giúp anh được gì rồi…

- Không sao đâu, chỉ còn vài cảnh nữa thôi. Để Eun Mi ở lại Seoul tôi cảm thấy yên tâm hơn. Lúc tôi quay phim chẳng phải Eun Mi cứ bị thương hoài còn gì, vậy mà vẫn nhất quyết không chịu đi bệnh viện.

- Chỉ là những vết thương nhỏ thôi mà, đến bệnh viện lại tốn thời gian.

- Ừm, vậy tôi về trước nhé, giáng sinh vui vẻ.

- Giáng sinh vui vẻ.

Top hyung đi khỏi một lúc, Eun Mi mới lên tiếng.

- Anh Top về rồi.

- Ừ, anh biết rồi.

Tôi bước ra khỏi giường, vẫn còn ngỡ ngàng vì Top hyung lại xuất hiện ở bệnh viện

- Lúc nãy anh ấy nói em bị thương hoài là sao?

- Không có gì đâu, chỉ là vì một số đạo cụ trong lúc quay mà thôi.

- Thì ra vì vậy mà hyung ấy có vẻ quan tâm đến những vết sẹo.

- Anh ấy nói vậy sao. À mà, anh cũng nên về nhà trước khi bị ai đó phát hiện, em không muốn mang lại rắc rối cho anh đâu.

Lúc tôi về nhà thì cánh cửa bên kia của tầng 3 đang đóng, phòng của Top hyung. Nằm xuống giường, tôi không biết mình phải nghĩ như thế nào về chuyện ban nãy. Top hyung đến thăm Eun Mi vào lúc 3 giờ sáng, hai người có vẻ rất gần gũi với nhau và đặc biệt là Top hyung còn biết Eun Mi thích ăn món gì nữa…

Rốt cuộc thì thế là thế nào?

Câu hỏi này mãi cho đến cái ngày định mệnh ấy tôi mới trả lời được, còn bây giờ, tôi vẫn tiếp tục luẩn quẩn trong những suy nghĩ riêng của mình mà không tìm ra lối thoát.

Eun Mi à, cho anh một lời giải thích rõ ràng cho tất cả mọi chuyện được không?

Sau giáng sinh, tất cả mọi thứ đều trở lại bình thường. Những ngày cuối năm, chúng tôi trở nên rảnh rỗi hơn, Ji Yong hyung và Young Bae hyung lại đến khu căn hộ để nghỉ đông, tôi có hơi ghen tỵ với các hyung ấy vì tôi không được về nhà. Seung Ri thì đã đến Thái Lan để thưởng thức trọn vẹn kỳ nghỉ đông của mình, Top hyung lại tiếp tục đóng phim cho những cảnh cuối cùng. Về phần tôi, sau bữa tiệc giáng sinh cùng với công ty, tôi đã lấy lại tinh thần để tiếp tục chuẩn bị cho album mới, nhưng trước tiên, phải chuẩn bị cho những màn trình diễn cuối năm đã chứ.

Ngày tổ chức SBS Gayo Daejun đã đến, tôi cùng các thành viên sau khi đã tập duyệt lần cuối vào sáng hôm đó thì lui về phòng chờ để makeup.

- Ji Yong ah, giờ em muốn nhuộm màu gì? Chị stylist lên tiếng.

- Em muốn nhuộm màu hồng, nhưng nó không hợp với trang phục hôm nay lắm.

- Nó màu trắng đen đúng không?

- Vâng, nếu vậy thì, hay là chị nhuộm 1/4 màu hồng thôi nhé.

- OK.

- Hyung định thử nó thật sao? Tôi thắc mắc

- Tại sao lại không? Mà cậu cũng nhuộm đi.

- Ưm, em để tóc thế này được rồi.

Nhưng dù tôi có muốn thì cũng không thể để nó được lâu, chị stylist nhất quyết nhuộm tóc cho tôi, và cuối cùng nó có màu xanh chuối.

- Noona, nhìn nó có kỳ quá không?

- Giờ BIGBANG phải ra hàng ghế ngồi nên noona không có thời gian, chút nữa trình diễn noona sẽ xịt lại tóc cho cậu. Chị stylist cười mỉm.

- Em hỏi noona là nhìn nó có kỳ quá không mà?

Vâng, tôi đã biết câu trả lời rồi, đó là khi cả phòng nhìn vào đầu tóc màu xanh lá chuối mơn mởn của tôi và cười to.

- Daesung ah em sắp thành cây chuối di động rồi đó, hahaha. Top hyung cười to.

- Nó cool mà, phải không? Em thấy nó ổn đấy chứ. Seung Ri thêm vào.

- Noona, có phải đây là Fantastic color không? Young Bae hyung trêu chọc tôi.

- Lần sau phải thử những màu khác nữa nhé. Ji Yong hyung cười và nói với tôi.

Dù sao cũng đã nhuộm rồi, chỉ là không biết phản ứng của VIP sẽ như thế nào thôi. Fan của tôi chắc sẽ shock lắm.

Buổi biểu diễn diễn ra thành công tốt đẹp, ít nhất tôi có thể gặp những đồng nghiệp của mình vào cuối năm, dù không thân thiết với nhiều người nhưng không khí tối nay thật là tuyệt. Chúng tôi đang ở phòng của BIGBANG thì tôi có tin nhắn

“Em là Eun Mi đây. Tối nay anh hát tuyệt lắm. Màu tóc thật là daebak ^^”

Tôi mỉm cười, có lẽ Eun Mi đã nằm trên giường bệnh và xem chúng tôi biểu diễn. Nếu cô ấy không bị thương như vậy thì có lẽ giờ này cô ấy sẽ ở đây cùng Bo Hyung noona rồi.

Cả Top hyung, Ji Yong hyung, Young Bae hyung và cả Seung Ri ngay sau đó đều có tin nhắn và những cuộc điện thoại của người thân.

- Eun Mi chu đáo quá, đang ở bệnh viện mà vẫn nhắn tin cho em để động viên nè. Seung Ri lên tiếng.

- Em cũng nhận được sao? Hyung cũng có. Young Bae hyung hơi ngạc nhiên.

- Tớ cũng có nữa, Young Bae ạ.

Thì ra là Eun Mi gửi tin nhắn cho tất cả mọi người, vậy mà tôi cứ tưởng chỉ mình tôi nhận được tin nhắn của cô ấy chứ.

Tôi bước ra khỏi phòng, định đến phòng vệ sinh thì nghe thấy tiếng nói từ căn phòng trống bên cạnh, giọng nói rõ ràng hết sức quen thuộc, là Top hyung.

- À, hôm nay tôi hơi mệt nên trình diễn không được tốt lắm, cám ơn Eun Mi đã quan tâm.

Tôi đứng khựng lại, hyung ấy gọi điện cho Eun Mi sao?

- Tôi không sao đâu, người đang nằm trên giường bệnh mới đáng lo chứ.

- Vậy tôi cúp máy nhé, Eun Mi nhớ giữ gìn sức khỏe.

Mặc dù tôi và Top hyung rất thân thiết, nhưng đây lại là chuyện về một người con gái, tôi không thể nào để Top hyung biết là tôi đang nghe lén hyung ấy về chuyện này được, bèn tiến đến căn phòng trống kế bên để tránh, nhưng tôi không ngờ trong căn phòng đó còn có một người, đó là cô Lee Ji Eun, người mà tôi đã gặp lúc từ Nhật trở về.

- Cô đang làm gì ở đây vậy? Câu này tôi hỏi thừa vì rõ ràng là cô ta đang nghe lén cuộc điện thoại của TOP hyung.

- A, xin chào anh Daesung.

- Tôi hỏi giờ cô đang làm gì ở đây vậy?

Hình như lửa trong người tôi bắt đầu phừng lên. Ngay từ đầu tôi đã không mấy thiện cảm với cô ta. Cô ta quan tâm đến tất cả mọi người, chăm sóc và hỏi han tất cả mọi người với nụ cười trên mội, nhưng không hiểu sao tôi không cười với cô ta được.

- À, vì em hơi mệt trên em trốn qua đây, mong anh đừng nói với ai nhé.

- Vậy sao?

Tôi hơi khựng lại, lúc nãy chính tôi cũng đã nghe lén cuộc điện thoại của Top hyung, giờ tôi làm quá lên để làm gì?

- Vậy anh muốn sử dụng phòng này sao?

- A, à, ừ…. tôi cũng…. tôi có một số việc cá nhân thôi. Mà thôi, giờ tôi phải quay về phòng. Cô Ji Eun cũng nhanh làm việc lại nhé, Bo Hyung noona mà không tìm thấy cô thì sẽ lớn chuyện đó.

- Vâng, em xin lỗi và cám ơn anh, lát nữa em sẽ tiếp tục làm việc.

Tôi ra khỏi phòng và tự hỏi liệu có phải mình quá ngớ ngẩn khi nói chuyện với cô ta như thế không. Dạo này tại sao tôi lại nóng tính và bộp chộp quá vậy? Không giống tôi chút nào. Tôi bước ra khỏi phòng, dĩ nhiên không biết rằng sau lưng mình có một người đang thở phào vì suýt nữa bị lộ, dĩ nhiên không biết rằng người đang ngồi trong căn phòng kia có những suy tính riêng mà mãi đến sau này, đúng cái ngày quan trọng ấy, tôi mới biết được sự thật.

Read full at: http://jaciedream.tumblr.com/
or
http://www.facebook.com/media/set/?set=a.524264027591968.128818.100000251253693&type=3



----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

CHAP 19

“Chúc mừng năm mới nhé, Eun Mi”

Đó là tin nhắn đầu tiên tôi gửi đi vào năm mới sau khi đã gọi điện cho gia đình tôi đúng 12 giờ.

Tôi đang đứng đằng sau cánh gà của MBC Gayo Daejun cùng với BIGBANG. Lúc nào cũng vậy, khi cả năm chúng tôi ở cùng nhau, tôi luôn có cảm giác rất an toàn và thoải mái. Một năm đã trôi qua với rất nhiều chuyện, chúng tôi đã phát hành mini album, đạt những giải thưởng, gặp gỡ rất nhiều fan trên toàn thế giới, Ji Young hyung ra mắt solo album thứ hai, Top hyung thì tham gia một bộ phim điện ảnh, mặc dù maknae của chúng tôi cũng vướng phải scandal nhưng mọi chuyện đều đã ổn. Nhân nói đến chuyện đó, vậy là trong năm người chúng tôi, maknae đã đi trước một bước, đôi lúc tôi cũng tự hỏi… maknae đã làm điều đó bằng cách nào, và nó chỉ là suy nghĩ cá nhân của tôi mà thôi.

Một lúc sau đó Ji Yong hyung gọi tất cả mọi người lại và nói một vài lời vào đầu năm, BIGBANG chúng tôi cũng thể hiện sự cảm ơn của mình đến tất cả các staff, những người đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều, trên sân khấu BIGBANG có thể tỏa sáng được một phần cũng là nhờ họ. Tất cả mọi người đều vỗ tay và gửi đến nhau những lời chúc mừng năm mới.

“Chúc mừng năm mới anh Daesung”. Là tin nhắn của Eun Mi

“Lát nữa xem phần trình diễn của BIGBANG nhé, gửi cho em nụ cười của anh, chóng khỏe nhé Eun Mi”

“Cảm ơn anh, em đang xem đây, muốn em chóng khỏe thì phải cười nhiều vào nhé”

Màn trình diễn của chúng tôi chỉ ngay sau 2NE1 và đàn em Lee Ha Yi, tôi đã cười nhiều nhất có thể, tôi muốn gửi nụ cười của mình đến mọi người như một lời chúc mừng năm mới, đặc biệt là dành cho các VIP, và đặc biệt hơn là dành cho một người…

Những ngày sau đó, tôi và Top hyung vẫn đến thăm Eun Mi đều đều, cũng không hiểu tại sao chúng tôi làm vậy, chỉ biết rằng ở bệnh viện không có ai chăm sóc cho cô ấy ngoài y tá, thế là chúng tôi thống nhất ngày Eun Mi ra viện sẽ đưa Eun Mi về nhà và nhờ mẹ của Ji Yong hyung chăm sóc. Như thường lệ, mỗi lúc Ji Yong hyung bận thì mẹ hyung ấy sẽ đến ở cùng trong khoảng vài tháng để coi sóc việc nhà. Và vì dạo này chúng tôi đều bận nên cũng không bất tiện lắm nếu cô ấy ở lại.

- Như vậy Eun Mi thấy có được không? Top hyung hỏi khi cả 5 chúng tôi đến thăm Eun Mi vào ngày cô ấy sắp ra viện.

- Không được đâu ạ, em vẫn đang ở phòng trọ.

- Nhưng mà Eun Mi ở một mình không sao chứ? còn chưa đi lại được mà.

- Em cũng sắp tháo băng rồi, không sao đâu.

- Vậy có được không, hay là em chuyển đến nhà Bo Hyung noona ở một thời gian.

- Không đâu ạ, em không muốn làm phiền chị ấy. Em tự lo được mà.

Eun Mi cứ nhất quyết không chịu nên chúng tôi cũng không ép nữa, nhưng mà số trời run rủi thế nào, ngày ra viện cô ấy lại xuất hiện ở tầng 2 nhà chúng tôi.

- Em xin lỗi, khi nào tìm được phòng trọ em sẽ đi ngay.

- Eun Mi có thể ở lại đây cũng được, chúng tôi không thường xuyên ở nhà đâu, với lại nếu thấy ngại thì có thể giúp chúng tôi làm việc nhà, xem như đôi bên cùng có lợi vậy. Young Bae hyung lên tiếng.

- Đúng vậy đấy. Vài ngày nữa mẹ anh đến, nếu có em ở nhà làm bạn với mẹ thì sẽ vui hơn. Ji Yong hyung đang ngồi trên thành ghế, mắt dán chặt vào màn hình máy tính, đáp.

- Vậy… em xin phép được ở đây một thời gian.

Tôi ngồi im lặng không nói gì, Top hyung trông có vẻ như đang cố gắng không làm lộ niềm hạnh phúc của mình ra mặt, còn Seung Ri thì không được vui cho lắm.

- Như vậy có được không? một cô gái ở chung nhà với 5 người đàn ông…

Nghe Seung Ri nói đến đấy, Ji Yong hyung liền quẳng chiếc máy tính sang một bên và nhào đến siết cổ maknae bằng một cánh tay.

- Ái, đau hyung.

- Cậu biết như vậy thì liệu mà khéo cư xử, nếu không hyung sẽ giết cậu đấy nhé.

- Ái, em biết rồi mà, thả em ra. Seung Ri cười.

- Vậy, cũng sắp đến giờ ăn tối rồi mà lại đông đủ thế này, mọi người không được đi đâu đấy nhé. Em sẽ nấu bữa tối.

- Làm sao đây, tối nay anh có hẹn rồi. Ji Yong hyung nói, trông có vẻ áy náy.

- Hyung lại đi gặp Dara noona hả? Dạo này hai người hẹn hò thường xuyên quá nha! Seung Ri chêm vào.

Mọi người đều cười đùa Ji Yong hyung nên dĩ nhiên không ai để ý đến một Eun Mi đang cười nhưng mà đôi mắt đượm buồn.

- Eun Mi à, xin lỗi nhé, tối nay anh cũng có hẹn.

Vậy là Young Bae hyung cũng đi.

- Còn em thì tối nay phải đi mua sắm một số thứ cùng anh quản lý nên dự định sẽ ăn tối ở ngoài. Seung Ri trông có vẻ tiếc nuối.

- Vậy là chỉ còn anh Top và anh Dae Sung ăn tối cùng em sao?

- Ừ, tôi ở nhà nghỉ ngơi, vậy Eun Mi định nấu món gì? Tôi không ăn cay được như người Nhật đâu nhé. Top hyung không quên dặn dò.

- Hay là Eun Mi nấu món hôm trước, món phở gì đó.

- Ưm, có một món lúc ở Việt Nam em rất thích ăn, đó là món bún ốc, hôm nay em sẽ nấu món đó nhé.

- Thật là muốn ở lại để ăn món ăn Eun Mi nấu quá đi.

- Seung Ri à, tại sao em lại hẹn với anh quản lý khi biết hôm nay có người ở nhà vậy? Ji Yong hyung lại tiếp tục siết cổ maknae bằng cánh tay.

- Ái, hyung, em không thở được, lần sau em sẽ ở nhà mà, lần sau, thật đấy.

Buổi tối hôm đó, chỉ có mỗi tôi và Top hyung là được thưởng thức món bún ốc mà Eun Mi nấu, nó quá tuyệt vời đến nỗi, trong danh sách món ăn từ các nước của tôi đã có thêm Việt Nam. Dĩ nhiên Top huyng cũng có chung ý nghĩ với tôi.

- Sau này nếu có dịp, em sẽ làm món ăn Nhật Bản, mọi người cũng thích món Nhật đúng không?

- Thật chứ? Eun Mi biết nhiều thật đó. Top hyung cười.

- Dĩ nhiên rồi, mọi người ai cũng thích ăn ngon mà.

- Nhưng mà, món này không ảnh hưởng đến vết thương của em chứ? Tôi sực nhớ ra.

- Không sao đâu ạ.

Buổi tối đầu tiên đã trôi qua như thế. Bỗng dưng căn nhà này lại có mùi thơm của thức ăn và sự chăm sóc của một người con gái, điều đó làm chúng tôi cảm thấy không quen lắm, nhưng bù lại, Eun Mi dường như mang đến luồng sinh khí mới cho ngôi nhà. Lúc tôi và Top hyung đang ở phòng của mình trên tầng ba, điều duy nhất khiến chúng tôi phải mở cửa và bước ra chính là tiếng đàn piano du dương phát ra từ tầng dưới, chiếc piano mới mua của Young Bae hyung mà đến bây giờ chúng tôi vẫn không có thời gian để sử dụng. Eun Mi đang đàn bản River Flows In You nổi tiếng, nó thật sự khiến tôi cảm thấy thư thái, và sau đó là bản phối của cô ấy, Unilateral Love.

Đến lúc ấy tôi mới hiểu hết bản nhạc này… Tôi đã từng hát nó, nhưng những cảm xúc trong đó tôi không hiểu hết đươc, chỉ đến khi Eun Mi trình bày nó bằng piano, bằng những cung bậc cảm xúc thật của nó, tôi mới hiểu được vì sao chủ tịch lại để mắt đến bài hát này và chọn nó cho tôi. Đó là một thứ tình yêu mơ hồ, khó khăn và da diết, nhưng đồng thời nó cũng rất trong sáng và nhiệt tâm.

Eun Mi à, phải chăng em vẫn chưa quên được Ji Yong hyung?

Read full at: http://jaciedream.tumblr.com/
or
http://www.facebook.com/media/set/?set=a.524264027591968.128818.100000251253693&type=3


----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


CHAP 20

Đã là đầu tháng 2.

Tuyết vẫn rơi dày trên mái nhà của 5 người con trai.

“Cốc cốc”

- Anh Top, đến giờ ăn sáng rồi!

“Cốc cốc”

- Anh Daesung, đến giờ ăn sáng rồi ạ!

“Cốc cốc cốc”

- Bữa sáng đã sẵn sàng, anh Young Bae!

và cuối cùng, “cốc cốc”

- Cậu mà không ra ăn điểm tâm là chút nữa không còn đâu nhé, Seung Ri.

- Này, cậu có phải là fan của BIGBANG không vậy? Sao hôm nay cũng nói vậy hả? phải gọi tớ bằng oppa nghe chưa?

- Oppa Gwang Ju style? Này, tớ thà bị bó bột thêm một tháng còn hơn gọi cậu là oppa nhé!

- Hai người vẫn tiếp tục cãi nhau đấy à? Young Bae huyng ngáp một cái rõ to.

- Anh Young Bae đã dậy rồi sao? Chúc anh ngon miệng nhé.

- Tuần sau là ngày em tháo bột rồi phải không?

- Vâng, em đã hẹn với bác sĩ rồi.

- Ji Yong chưa dậy sao? Top hyung vừa ngồi xuống bàn ăn.

- Hôm qua anh ấy về trễ nên em không gọi.

- Vậy Eun Mi đi một mình được chứ? Có cần tôi nhờ anh quản lý đưa đi không?

- Em đi một mình được ạ, không sao đâu.

- Top hyung à, tại sao có mỗi mình hyung là vẫn còn nói chuyện trang trọng với Eun Mi vậy? Seung Ri đang ăn ngấu nghiến món ăn mà Eun Mi chuẩn bị cho bữa sáng.

- Này, cậu mà không nhanh ăn đi là ngày mai cậu khỏi đi xem phim của hyung luôn nhé.

Thời gian trôi qua nhanh thật. Đã hơn một tháng kể từ ngày tôi về Hàn Quốc để gặp Eun Mi, nhưng mà mọi chuyện đã thay đổi nhiều quá. Trong một tháng đó, Eun Mi đã rất thân thiết với Seung Ri, tôi cảm nhận được 2 người xem nhau như những người bạn thực sự. Young Bae hyung cũng rất thoải mái với cô ấy. Top hyung vẫn còn giữ một khoảng cách nhất định, không vô tư nhảy nhót với chúng tôi mỗi lần có Eun Mi ở đó. Ji Yong hyung, dĩ nhiên đã có Dara noona, thường không tỏ ra quan tâm trực tiếp đến cô ấy. Còn về phần tôi, nó như kiểu một mối quan hệ ngại ngùng, mặc dù tôi cố tỏ ra bình thường nhưng thật ra tôi đang cố lẩn tránh ánh nhìn của cô ấy, chẳng vì lý do gì cả, chỉ là tôi nhận ra mình không phải là người mà cô ấy cần tìm, và có lẽ cả tôi cũng thế.

Cho đến một hôm…

Ngày cô ấy đến bệnh viện tháo bột…

Cũng là ngày cuối cùng tôi ở phòng thu để thu âm bài hát cuối cùng cho album mới. Công việc kết thúc sớm hơn tôi tưởng rất nhiều.

9 giờ tối… và không có nơi nào để đi…

Tôi lái xe về nhà, định bụng sẽ tự thưởng cho mình một ly rượu nhẹ, một việc mà lâu lắm rồi tôi chưa làm.

Trong nhà không có ai cả, dĩ nhiên một ngày cuối tuần như thế này thật lý tưởng để đến bar NB, nơi Ji Yong hyung, Young Bae hyung và Seung Ri gặp gỡ những người bạn, và Top hyung đã có chương trình với đoàn làm phim. Hôm nay Eun Mi tháo băng cánh tay, có lẽ giờ đang đi dạo đâu đó để hít thở không khí. Vả lại cô ấy cũng đã làm quen một số bạn đồng hương từ lúc mới sang Hàn Quốc. Chỉ có mỗi tôi là không liên lạc với bạn bè được, không có ai để gọi điện, không có nơi nào để đi.

Trong căn phòng khách tối chỉ có ánh sáng của đèn bàn, cầm ly rượu trong tay, tôi tự chúc cho album của mình thành công tốt đẹp và uống hết một ly đầy, thêm một ly rữa, ly nữa rồi lại muốn gọi điện cho một ai đó. Tôi tìm số của Eun Mi trong điện thoại của mình và gọi cho cô ấy.

Đầu óc hơi chuếnh choáng…

Tôi không biết là mình đang nghe nhạc chuông hay nhạc chờ của Eun Mi, chỉ biết rằng đó là bản piano Unilateral Love. Ngân nga theo giai điệu của bài hát, tôi thầm nghĩ rằng có lẽ chỉ một tháng nữa thôi, fan của tôi sẽ được thưởng thức nó. Chuyện diễn ra tiếp theo khiến tôi rất bối rối nhưng không thể nhớ nổi là mình đã bối rối như thế nào. Điện thoại của Eun Mi được đặt ngay trên chiếc bàn nơi góc phòng hơi chéo so với bộ bàn ghế tôi đang ngồi. Tôi gọi rất lâu mà không biết rằng nó đang ở cùng một nơi với tôi, đôi mắt đang yêu cầu một giấc ngủ, và giấc ngủ thì đang rù quến đôi mắt của tôi. Rồi từ hướng phòng tắm, một bóng người xuất hiện, tiến thẳng đến chiếc bàn, nơi đặt điện thoại.

- A lô!

- A lô!

Tôi bỗng giật mình, ai đó ở đằng kia cũng giật bắn mình.

- Eun Mi?

- Anh Dae Sung? sao anh lại ở đây?

- Anh…

- Á á á á, khoan đã, tại sao anh lại ở đây? Anh đã thấy những gì?

Thấy những gì ư? Trước mắt tôi là một Eun Mi tay đã tháo bột, để lộ làn da trắng muốt, vì cô ấy đang tắm, và vì trên cơ thể cô ấy giờ đây chỉ có một mảnh khăn trắng che hờ, mặc dù tôi không còn tỉnh táo nhưng vẫn có thể thấy một làn khói mỏng bốc lên từ người cô ấy cùng với mái tóc ướt sũng. Trong ánh sáng vàng mù mờ của đèn bàn, tôi chỉ nhìn thấy điều đó trong khoảng 2 giây vì ngay sau đó cô ấy lập tức nắm chặt chiếc khăn lại, che chắn những khoảng da mà tôi đã vô tình nhìn thấy.

- Anh… say….

Đồ vật trong phòng bỗng dưng xoáy hết cả lại. Sau đó tôi không còn nhớ gì nữa.

Tôi đang bước đi trong căn phòng ấm áp trải thảm đỏ, mắt nhìn theo người con gái kiều diễm đứng trên cầu thang đá hoa cương với nụ cười tươi như ánh nắng đầu tiên của mùa xuân. Cô ấy đưa tay cho tôi, nhưng lúc tôi cầm lấy bàn tay của cô ấy thì bàn tay đó lạnh ngắt như không có hơi người. Tôi bất chợt rùng mình. Nhìn lại căn phòng, nó đã trở thành một khu vườn phủ đầy tuyết lạnh lẽo, đứng trước mặt tôi không phải là một người con gái mà là một ông già tuyết đang nhe răng cười. Tôi giật mình tỉnh dậy, thấy mình vẫn đang nằm ở chiếc ghế dài trong phòng khách, áo khoác ngoài đã được cởi ra, trên trán tôi vẫn còn nguyên chiếc khăn lạnh ngắt và có mùi trà gừng phảng phất đâu đây. Tôi nhìn đồng hồ, đã 2 giờ sáng. Eun Mi đang nằm ngủ trên chiếc ghế tựa ở một bên, trên tay còn cầm chiếc khăn của tôi, dĩ nhiên là trang phục đầy đủ. Tôi với tay lấy tách trà gừng uống hết, thấy đầu óc tỉnh táo hơn một chút. Có lẽ vì chăm sóc tôi mà Eun Mi phải ngủ trên chiếc ghế này. Ngày cô ấy tháo bột, tôi không chúc mừng được gì đã đành, còn không cho cô ấy có thời gian nghỉ ngơi. Nghĩ vậy, tôi liền nhẹ nhàng bế Eun Mi lên tầng hai, phòng của cô ấy. Nhưng chưa đến cầu thang, cô ấy đã tỉnh dậy

- Anh đang làm gì vậy?

- Bế em lên giường.

Hình như cô ấy hiểu lầm ý của tôi, nhảy ngay xuống bậc cầu thang tôi đang đứng, khiến tôi một phen suýt ngã ngửa.

- Anh…. anh…. Eun Mi không thốt nên lời

- Đừng hiểu nhầm chứ, chỉ là anh thấy em vì chăm sóc anh mà ngủ không thoải mái, anh chỉ định bế em lên phòng để em ngủ thôi mà.

- Vậy chứ lúc nãy tại sao anh lại ở nhà? không phải anh đến công ty để thu âm sao, không phải anh rình em tắm chứ?

Tôi cười.

- Em nhìn anh giống kẻ chuyên đi rình người khác tắm lắm sao? Hôm nay anh hoàn tất việc thu âm sớm nên về nhà sớm, anh tưởng em ra ngoài rồi. Mà tại sao ở nhà lại không chịu bật đèn lên?

- Vậy anh nhìn em giống kẻ xài điện phung phí lắm sao? Vì không có ai ở nhà nên em mới tắt hết. Mà sao anh lại gọi điện cho em hả? Lúc đó anh có thấy gì không?

- Lúc đó anh say, nhưng cũng kịp nhìn thấy một vài thứ…

- Anh…

Nói rồi Eun Mi quay sang… bóp cổ tôi như bóp cổ vịt…

- Anh chán sống rồi!

- Anh… ặc… anh đùa… lúc đó anh say quá rồi đâu còn nhìn thấy gì nữa.. ặc ặc… thả tay ra đi!

Kể từ lúc đó tôi thề rằng, trong những trường hợp như thế này, giả ngốc chính là liều thuốc duy nhất cứu sống được bản thân, nếu không bạn sẽ bị người kia bóp cổ cho đến chết vì thẹn.

- Ai biểu uống Vodka làm gì!

- Cái gì? Anh uống Vodka? Không phải là rượu vang sao?

- Nếu là rượu vang thì đâu có say đến mức nằm vật vờ không biết gì, còn mê sảng nữa?

- Ai bảo em không bật đèn lên, mà anh đã nói những gì?

- Anh cứ nói nhíu hết cả lại, chữ nọ xọ chữ kia làm sao em biết anh nói những gì.

- Vậy sao? Xin lỗi nhé.

- Xin lỗi gì chứ! Bỏ đi. Này, mà anh định theo em lên phòng thật à?

Mải nói chuyện, tôi quên mất chúng tôi đã đi hết cầu thang và tôi đang đứng trước cửa phòng của Eun Mi.

- Không, anh đâu có ý đó, vậy anh lên phòng đây.

- Vậy, anh ngủ ngon nhé.

- Ừm, Eun Mi cũng ngủ ngon.

- Xin lỗi vì đã hiểu lầm anh.

- Không có gì. Là anh xin lỗi em mới đúng, nếu anh báo trước cho em thì đã không có việc gì xảy ra rồi.

- Anh lại nhận hết tất cả lỗi về mình đấy à, không sao cả mà.

- Ừ, vậy… cánh tay em đã thoải mái hơn rồi chứ?

- Ừm, từ ngày mai em có thể thoải mái nấu những món ăn anh thích rồi, nếu anh có thời gian ăn chúng.

- Sao lại không? Anh rất thích những món ăn ngon mà, nhưng em phải nấu thật ngon. Mà em mới tháo bột cũng đừng cử động nhiều quá, sau này sẽ ảnh hưởng đấy.

- Ừm…

Chuyện diễn ra sau đó cũng bất ngờ không kém chuyện cách đây vài tiếng. Eun Mi kiễng chân hôn má tôi một cái, khiến tôi đứng trơ ra như bị ai trét sáp lên người.

- Ngủ ngon.

Nói rồi Eun Mi đóng sầm cửa lại, mạnh đến nỗi tôi có thể cảm giác được một cơn gió được tạo nên từ nó. Và tôi cứ đứng ngây như phỗng như vậ y cho đến khi cơn buồn ngủ lại kéo đến. Tôi không hiểu cảm giác này là gì, nên cứ đeo theo khuôn mặt ngây như phỗng đó về phòng của mình, lên giường nhưng vẫn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Khuya hôm đó, Eun Mi đã khiến cho một chàng khờ không thể ngủ được vì nàng…

Read full at: http://jaciedream.tumblr.com/
or
http://www.facebook.com/media/set/?set=a.524264027591968.128818.100000251253693&type=3

 Source Pic Fanart :https://www.facebook.com/photo.php?fbid=524998064211092&set=a.511159292261636.120580.449662245078008&type=3&src=https%3A%2F%2Ffbcdn-sphotos-e-a.akamaihd.net%2Fhphotos-ak-snc6%2F250745_524998064211092_918239065_n.jpg&size=960%2C720

<3 <3 <3



Không có nhận xét nào: