17 tháng 5, 2013

HAPPY BIRTHDAY DONG YOUNG BAE - 18.5.2013

18.5.2013
25th
HAPPY BIRTHDAY DONG YOUNG BAE
Chúc cả nhà hôm nay tràn trề nắng ấm nhé .

mở playlist lên nghe nào
http://www.youtube.com/watch?v=IgsvOxK0WqA&list=PL96DD14756C0FD17B








---------------------------------------

 
Taeyang updated twitter

"Cảm ơn tất cả các bạn vì đã chúc tôi sinh nhật vui vẻ!! Tôi thực sự rất hạnh phúc vì có tất cả các bạn trong cuộc sống của tôi Tôi sẽ chẳng là gì cả nếu không có các bạn!!! "

viaVietnamBIGBANG




----------------------------------------------
 GDupdate insta 17.5.2013
HAPPYBIRTHDAYMYBESTFRIEND @realtaeyang
#happyYBday









 ------------------------------------------------------
“Tôi hát những ca khúc buồn sẽ tuyệt hơn”

>>Download về máy (PDF): https://www.box.com/s/5fcqtznwq5w1d38i1u23

Whoa !!! Quả là một ” fantastic article”. YOUNGBAE luôn làm tôi ngạc nhiên với tài hùng biện và sự thông minh của anh ấy. Có lẽ bởi vì anh ấy quá nhút nhát và trầm lặng nên tôi quên mất là anh ấy cũng rất biết ăn nói! Trong một cuộc phỏng vấn, YB đã đáp lại các lời khen từ 21 nhà phê bình với tuyên bố anh ấy sẽ là nghệ sĩ solo thành công nhất giữa các “thần tượng” Kpop. Như mong đợi, những câu trả lời của anh ấy khiêm tốn nhưng rất chân thành.

Khi tôi bước vào phòng chờ của Mnet (vào chiều ngày 02/9), tôi thấy Tae Yang của Big Bang, anh ấy vừa thức dậy sau khi ngủ trưa. Tae Yang vừa hoàn thành việc ghi âm cho Cable Chanel Mnet ‘M! Count Down’ đang chờ live show bắt đầu. Sau khi phát hành mini album solo đầu tiên vào năm 2008, Tae Yang đã phát hành full album đầu tiên mang tên ‘SOLAR’.

Tae Yang cho biết, “Đây là thời gian bận rộn nhất kể từ sau khi ra mắt BIGBANG (năm 2006). Bài hát bổ sung ‘ I’ll be there’ đã có mặt trong album ” SOLAR phiên bản quốc tế” và nó cũng phát hành trên Apple iTunes – nơi nó đạt được vị trí thứ nhất ở bảng xếp hạng R & B Canada, và tương tự ở vị trí thứ 4 và thứ 5 tại Nhật Bản và Mỹ. Vào ngày 25 và 26, Tae Yang tổ chức solo concert của mình tại Hall Of Peace, đại học Kyung Hee, Seoul.

Từ cuộc khảo sát, 21 chuyên gia âm nhạc từ Tạp chí DongA đã nhất trí rằng Tae Yang là thần tượng số 1 từ một nhóm nhạc thần tượng sẽ có một sự nghiệp solo thành công. Anh ấy cũng là một người hát hay, nhảy đẹp nữa!

Khi được hỏi anh nghĩ gì về điều này, Tae Yang đã cho mọi người thấy ‘mắt cười ‘ đặc trưng của mình, “Tôi hơi xấu hổ một tí, nhưng tất nhiên tôi rất biết ơn về điều này. Điều này làm tôi nghĩ rằng các nỗ lực vào album, cũng như vào những màn biểu diễn không hề bị lãng phí “.

‘I’ll be there’, được phát hành quốc tế, trong cả hai phiên bản tiếng Anh và tiếng Hàn. Trên Youtube có các video của fan nước ngoài cover lại các ca khúc của Tae Yang như ‘ Wedding Dress ‘ và ‘Where U At’, do đó có thể nói rằng Tae Yang nhắm đến việc ra mắt tại Mỹ. “Thay vì đột nhiên công bố ra mắt tại Mỹ, có thể bằng cách từ từ mở rộng khu vực hoạt động như tôi đang làm bây giờ, tôi sẽ có những cơ hội tốt hơn”.

Tae Yang đã chọn R & B, một thể loại hiếm có nghệ sĩ solo lựa chọn. “Khi tôi còn trẻ, tôi ở cùng phòng với anh trai, anh ấy lớn hơn tôi 5 tuổi. Anh trai của tôi luôn nghe nhạc của người da đen/người Mĩ gốc Phi, vì vậy tại thời điểm đó, cứ như tôi sống cùng với Stevie Wonder, Boyz II Men, Michael Jackson, Marvin Gaye, Brian McKnight và Jay-Z”.

Do tính hướng nội của anh ấy, bất cứ khi nào bố mẹ hỏi anh ấy muốn làm gì khi lớn lên, anh ấy luôn luôn nói ‘nghệ sĩ dương cầm’ thay vì ‘ca sĩ’. “Nếu tôi nói tôi muốn là một ca sĩ, tôi sợ bố mẹ sẽ bảo tôi hát và điều đó rất xấu hổ “. Tae Yang gia nhập YG Entertainment khi anh ấy 12 tuổi và đã trải qua sáu năm đào tạo trước khi ra mắt là một trong năm thành viên của Big Bang.

Tae Yang đã diễn mở màn cho các ca sĩ nổi tiếng của Mỹ như Alicia Keys và Brian McKnight khi họ tổ chức concert của mình tại Hàn Quốc. “Đứng trên sân khấu cùng với các thần tượng tôi ngưỡng mộ khi còn trẻ khiến tôi lo lắng. Tuy nhiên, như một ca sĩ đại diện cho Hàn Quốc, tôi muốn làm những gì tốt nhất mình có thể”.

Có một khoảng thời gian, Tae Yang được cho là bắt chước ca sĩ Mỹ Usher, “Nếu tôi đơn thuần chỉ bắt chước những màn biểu diễn đặc trưng của Usher, thật là nực cười bởi vì muốn đạt đến đỉnh cao, bạn phải hiểu được âm nhạc của người da đen/người Mĩ gốc Phi. Nhưng điều này cũng giống với những gì Usher đã nói, “muốn trở thành người giỏi nhất, bạn phải nỗ lực nhất”.

Hát những bài hát R & B ngọt ngào như “I Need A Girl”, Tae Yang luôn cố gắng làm rung động trái tim. “Điều này rất quan trọng đối với ca sĩ. Trong thực tế, sau một thời gian dài không có những khoảnh khắc rung động, tôi nghĩ rằng tôi hát các ca khúc buồn thì tốt hơn và tôi thường phải đối mặt với rất nhiều khó khăn khi nói đến bài hát tình yêu ngọt ngào”.

Khi cuộc phỏng vấn sắp kết thúc, Tae Yang nói với các phóng viên có một vài điều anh ấy muốn chia sẻ:

“Tôi lớn lên cùng cảm nhận, thông qua âm nhạc và phim ảnh, thời kì của sự nhận biết những điều tương đồng. Nhưng những ngày đó, dường như cũng là thời điểm mà mọi thứ bắt đầu khó khăn hơn để cảm nhận nguồn cảm xúc đó. Cạnh tranh có thể lớn hơn và âm nhạc cùng phim ảnh sẽ dần nhạt đi vì những sản phẩm khác bành trướng hơn..Tôi nghĩ lí do mà phạm tội vị thành niên trở thành một vấn đề trong xã hội gần đây bởi vì [họ] không thể cảm nhận đc sự tinh tế, nhạy bén và chiều sâu cảm xúc. Mục đích của tôi là thông qua âm nhạc, tâm hồn họ sẽ được nuôi dưỡng.”

=================
Source: DongA Journal
Chinese Translation: losssanctuary @ BBChina .
English Translation: J-Lene @ http://www.bigbangupdates.com/
V-translated by: Kaw.Huynh@crownbigbang (VietnamBIGBANG)
Take out with full credit.



-------------------------------------------------------------------------------

MÙA XUÂN CỦA DONG YOUNG BAE


MÙA XUÂN CỦA DONG YOUNG BAE



Sinh năm 1988. Còn được gọi là Taeyang.


PART 1: GIỚI THIỆU

Bạn đang đội một chiếc mũ. Tôi thực sự cũng đã tưởng tượng bạn tới đây và đội mũ.
- Vâng, tôi đã làm việc tới khuya đêm hôm qua, sau đó đi tập nhảy thay vì ngủ trước, và tới đây sau khi ra khỏi giường.

Mùa xuân đã đến rồi phải không?
- Với tôi, mùa xuân đã đến. Thực sự đã đến đây rồi.

Bạn có muốn tôi để máy quay không? Tôi nghe nói là bạn từ chối nói chuyện nếu không có ai quay phim bạn trong những ngày này.
- Tôi á? Ai nói vậy?

Tôi đã nói đấy. Trông bạn vui vẻ thậm chí trong các chương trình truyền hình, không giống như trước. Điều này có nghĩa là bạn đã vượt qua một điều gì đó?
- Um. Thực tế thì tôi không bận tâm đến điều gì cả. Không có điều gì thực sự làm phiền tôi.

Đôi khi bạn nói như một người lớn tuổi vậy. Bạn từng nói bạn muốn được yêu mà không cần bận tâm gì tới cuộc sống bất định của bạn. nghe giống như những đứa trẻ nhỏ lớn lên cùng với những tiếng rên rỉ vì nhức xương của bà vậy. Bây giờ tôi có nên đối xử với bạn như với một đứa trẻ kể cả khi bạn vừa nói rằng bạn đã 25 không? Mẹ bạn là một người như thế nào vậy?
- Bà ấy là một người phụ nữ bình thường.

Khi bạn đánh giá mọi người với tiêu chuẩn bình thường, tôi nghĩ là chẳng ai trong chúng ta có thể bị gọi là “không bình thường”, phải không?
- Bà ấy rất, rất, rất nhạy cảm. Tôi thừa hưởng điều này từ mẹ tôi.

Khi còn là một đứa trẻ, bạn đã đi thử đóng phim, đúng không?
- Quay lại thời điểm đó tôi là một đứa bé dễ thương. Thật sự đấy. Mặt tôi mũm mĩm cho tới khi tôi tới học viện đào tạo diễn viên. Trước đó, tôi thực sự rất dễ thương.

Đó có phải là điều bạn muốn làm không?
- Không.

Bạn bị bắt phải làm điều đó?
- Um, khi tôi nhớ lại những ngày đó, tôi nghĩ rằng tôi phải làm như thế. Tôi sẽ giải thích về điều này. Doanh nghiệp của ba tôi đã kinh doanh tốt đẹp cho tới khi cuộc khủng hoảng IMF đổ tới. Tôi lập tức được giao cho dì tôi chăm sóc. Tôi bắt đầu tới học viện cho diễn viên, vì em họ của tôi, 2 người em sinh đôi, cũng tới đó học. Tôi vẫn còn nhớ rằng tôi thực sự đã không muốn đi. Tôi rất ghét bị bắt phải làm điều gì đó. Tôi thích chơi piano và nghe nhạc, nhưng bạn biết đấy, khi có những buổi họp mặt gia đình, người lớn thường yêu cầu trẻ con hát, nhảy…Họ làm vậy mà không cần suy nghĩ xem bọn trẻ cảm thấy thế nào…

Như điệu nhảy chân chó sao?
- Vâng, tôi không giỏi nó và tôi ghét điều đó. Có thể thấy rằng tôi không thể phù hợp với học viện. Khi bạn tới đó, điều đầu tiên bạn phải làm mỗi ngày là thể hiện tài năng của mình. Có thể họ muốn được thấy là bạn có tài năng hay không. Nhưng tôi rất nhút nhát, quá xấu hổ, và vì vậy không hay khi chỉ nhớ kịch bản và diễn theo nó.

Thậm chí sau này bạn vẫn “nghĩ”. Bạn không phải là Dong Youngbae nếu bạn ngừng “suy nghĩ”.
- Phải, tôi chính là như vậy đó. Sau đó, tôi nghe được là một số nhóm nhảy đang tìm kiếm một diễn viên nhí, và họ đến từ một công ty được gọi là YG. Tôi chỉ đi theo bạn tôi người đã tham gia buổi thử giọng, nhưng tôi đã hứa với bản thân mình rằng tôi sẽ tham gia một công ty bằng tất cả nỗ lực. Tôi khi đó 13 tuổi.
____________________________
[PREVIEW PART 2: GIA NHẬP VÀO YG]

13 tuổi. Bạn nghĩ gì khi nhớ về ngày đó? Có thể bạn chưa từng nghĩ tới bây giờ nhỉ?
- Lúc đó, khi tôi nói với mẹ rằng tôi sẽ gia nhập YG, tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ phải thực hiện mọi thứ vì bản thân mình từ bây giờ...


Read more: http://on.fb.me/10PFYVJ
Source: bigbangupdates
Engtrans: JEANNIE
Vtrans: Sumo@M2B - Hội những người mê mệt Big Bang :">
PLEASE TAKE OUT WITH FULL CREDIT
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


MÙA XUÂN CỦA DONG YOUNG BAE



PART 2: GIA NHẬP YG


13 tuổi. Bạn nghĩ gì khi nhớ về ngày đó? Có thể bạn chưa từng nghĩ tới bây giờ nhỉ?
- Lúc đó, khi tôi nói với mẹ rằng tôi sẽ gia nhập YG, tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ phải thực hiện mọi thứ vì bản thân mình từ bây giờ.

Thật sao?
- Tôi vẫn còn nhớ là tôi đã nghĩ tôi nên đưa ra quyết định. Tôi dường như không thành công trong học tập, nhưng ở trường thì tôi không phải là một học sinh kém. Thật đó, tôi không nói dối đâu. Tôi nghĩ tôi không phải là một đứa bé ngu ngốc.

Những bà mẹ thường bắt đầu tranh luận với câu “con gái/con trai tôi không phải là đứa hoàn toàn ngốc nghếch, nhưng chỉ…”
- Vâng, đó thực là một cú sốc khủng khiếp đối với tôi khi chứng kiến nó. Khi cha tôi rơi vào thời kỳ khó khăn hàng đêm. Tôi đã tận mắt chứng kiến điều đó, và nó thực sự là một cú sốc. Tôi đã nói những điều như chúng tôi phải chuyển tới cạnh những người hàng xóm xấu. Tôi đã nghĩ tôi nên gấp rút làm việc để giúp đỡ gia đình tôi. Diễn xuất là một điều tưởng chừng như không thể, nhưng âm nhạc là sở thích của tôi. Tôi phải gia nhập vào YG bằng mọi giá. Ban đầu mẹ không cho phép tôi, nhưng sau đó mẹ nói với tôi rằng hãy làm nếu như tôi thực sự muốn, và thậm chí nếu việc này là sai lầm thì mẹ tôi sẽ không liên quan. Bà nói rằng hãy làm mọi thứ tôi muốn, nhưng đó là sẽ cuộc chiến của riêng tôi, vì vậy tôi đã nói ĐƯỢC.

Haha, bạn chỉ nói ĐƯỢC, huh?
- Tôi lạnh lùng quay lưng lại với diễn xuất và những thứ khác vào thời điểm đó. Thành thật mà nói thì mọi thứ là những điều đau buồn. Tôi là một thực tập sinh, nhưng thậm chí còn không có cả một hợp đồng tạm thời . Họ chỉ cho phép tôi sử dụng phòng tập và nói với tôi hãy làm mọi thứ nếu tôi muốn. Đó là tất cả. Ji Yong cũng gia nhập công ty vào thời điểm đó, nhưng chúng tôi ở trong những tình huống khác nhau. Đối với tôi, tôi phải năn nỉ để được gia nhập, còn Ji Yong là một tài năng được chiêu mộ từ công ty khác về. Tôi đã có khoảng thời gian rất khó khăn. Tòa nhà cũ của công ty cũng ở đây, tại Hapjeong-dong.

Mỗi ngày, mỗi phút mỗi giây bạn dành ra đều có thể đã được tích lũy trong bạn.
- Tôi vẫn sống ở Uijeongbu *, nơi tôi đã tới trường và cũng tham gia những kì thi nữa. Tôi có một quy tắc của riêng mình rằng tôi sẽ không bao giờ xếp hạng dưới 15 trong lớp. Và tôi đã không bao giờ xếp dưới 15. Sao bạn cười? (* Uijeongbu-shi là một thành phố nằm về phía bắc của Seoul tại Gyeonggi-do.)

Haha
- Tôi thường nói về điều này, tôi nghĩ lúc đó tôi đã phát điên. Thậm chí tôi rất hiếm khi ngủ. Qua lại giữa Uijeongbu và Hapjeong-dong, tôi đi ngủ lúc 3-4 giờ sáng, và thức dậy lúc 7 giờ sáng. Tôi luôn luôn nghĩ rằng nếu tôi ngủ đúng giờ trong những ngày này, tôi sẽ cao hơn, ít nhất thì…

Tiếp nào
- Tôi phát điên về điều đó. Thậm chí cho bản thân tôi thì đó là lời giải thích duy nhất có thể.

Có một thứ gọi là động cơ thúc đẩy giành được thành công. Nói như là, tôi muốn được một số người nhận ra, hoặc tôi sẽ có cơ hội được biểu diễn trên sân khấu này sớm nhất có thể.
- Tôi thực sự hạnh phúc vì tôi đã làm việc như vậy. Thành thật thì đó là tất cả. Mẹ tôi tới gặp tôi bất cứ lúc nào. Bà ấy lo lắng về việc tôi sẽ trưởng thành như thế nào, nghi ngờ rằng tôi có ổn không. Vì vậy tôi nói với bà “Mẹ ơi, mục tiêu của con không phải thấp, con sẽ không hài lòng với việc là một ca sĩ chỉ tranh giành vị trí số 1 trên các chương trình âm nhạc Hàn Quốc.”

Wow.
- Haha, tôi đã nói với bà rằng tôi sẽ phấn đấu cho vị trí đứng đầu trên bảng xếp hạng Billboard, sẽ không được hài lòng với thành công chỉ trong đất nước này. “vì vậy mẹ không phải tới đây mà lo lắng cho con nữa đâu”, tôi đã nói vậy đó. Tôi vẫn nhớ tôi khi đang nói những câu như thế.

Bạn nghĩ gì về ước mơ của bạn?
- Khi tôi hình dung ra mình là 1 ca sĩ, tôi thấy bản thân mình đang biểu diễn trước đám đông tại một sân vận động mái vòm lớn không thể tin nổi. Tôi đã nghĩ tôi sẽ biểu diễn ở một nơi như thế, nghĩ rằng “tất nhiên rồi, tôi sẽ được đứng trên sân khấu như thế vào một ngày nào đó.”

Cho dù bạn không thể nhảy điệu “chân chó” trước mặt gia đình mình sao?
- Haha, tôi không biết. Nó hoàn toàn khác nhau mà. Khi đó tôi đã đang tập rap. Chỉ có toàn các rapper hyung xung quanh tôi, tôi cũng đã cố hết sức mình. Phong cách khi đó cũng khác với bây giờ. Ranh giới mờ nhạt giữa rap và hát là xu hướng bây giờ, nhưng khi đó thì rap chỉ là rap thôi. Thẳng thắn mà nói thì tôi không thể theo kịp được các hyung.

Vì vậy bạn đã gắn bó với một thứ mà bạn không giỏi, nhưng bạn ước là bạn có thể làm tốt, trong khi ước mơ của bạn đã là biểu diễn trên 1 sân khấu lớn, có quá nhiều không…
- Đó là sự thật. Khi đó tôi đã có khoảng thời gian khó khăn.

Sau đó điều gì là nguyên nhân khiến bạn bắt đầu hát thay vì rap?
- Thành thật thì tôi nghĩ là tôi thực sự yêu ca hát từ khi còn nhỏ.

Haha
- Thật đó. Tôi đã đóng cửa, ở lỳ trong phòng chỉ để nghe đi nghe lại những ca khúc yêu thích cho tới khi tôi có thể nhớ chúng. Tôi không nhớ ca từ, cách phát âm chính xác mà chỉ nhớ những giai điệu mà tôi đã nghe. Tôi chỉ đã tập trung vào việc rap quá nhiều nên đã quên việc hát trong 1 khoảng thời gian. Trong khi đó, khi tôi 15-16 tuổi, khi đó R&B xuất hiện. Đó mất là lúc tôi quyết định hát. Hát không đơn giản, cũng vì tôi đã vỡ giọng, nhưng khi nghe nhạc của Brian McKnight, Boyz II Men và Stevie Wonder, tôi nhận ra rằng tôi cảm động sâu sắc khi nghe nhạc hơp là rap. Tôi không bao giờ khóc khi nghe rap, nhưng tôi đã khóc rất nhiều khi nghe những ca khúc vào thời gian đó.

____________________
PREVIEW PART 3: TRƯỜNG HỌC VÀ ÂM NHẠC

Nhưng tôi nghe nói bạn là đầu gấu ở trường.
- ...Tôi không bao giờ phạm tội, nhưng thường xuyên có những trò nghịch ngợm. Tôi phá quấy lớp học, nói năng lung tung, chọc tức giáo viên vô lý. Tôi trở nên dũng cảm hơn vì tôi cảm thấy rất thoải mái cùng với những đứa trẻ trong lớp tôi, và tôi nghĩ một phần tài năng của tôi trở thành một nghệ sỹ thể hiện bản thân mình thông qua những hành động như vậy...


Read more: http://on.fb.me/10PFYVJ
Source: bigbangupdates
Engtrans: JEANNIE
Vtrans: Sumo@M2B - Hội những người mê mệt Big Bang :">
PLEASE TAKE OUT WITH FULL CREDIT
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


MÙA XUÂN CỦA DONG YOUNG BAE



PART 3: TRƯỜNG HỌC VÀ ÂM NHẠC


Bạn nói rằng có những bài hát khiến bạn khóc, tôi không có gì để tranh cãi về điều này. Nhân tiện đây thì, chắc phải có vài sự khác biệt giữa những cậu bé Uijeongbu và những cậu bé Seoul phải không?
- Những cậu bé Uijeongbu là những đứa trẻ hoang dã. Họ khác biệt, rất khác biệt. Tôi có thể chắc chắn vì tôi đã sống ở đây. Các trường trung học ở đây không được chuẩn hóa, vì vậy có các trường cho những học sinh đứng đầu và những học sinh ngoan, một số khác cho những học sinh bình thường, hoặc một số trường dành cho những đứa trẻ lười biếng tụ họp lại với nhau.

Bạn thuộc về nhóm nào?
- Một trường cấp 2 lên cấp 3.

Nhưng tôi nghe nói bạn là đầu gấu ở trường.
- Ah, đó là một câu chuyện lòng vòng. Tôi nghĩ đó là kết quả của sự khác biệt giữa những đứa trẻ Seoul và Uijeongbu. Vì khi những đứa trẻ Uijeongbu gặp nhau, câu đầu tiên chúng hỏi là “jjang” (kẻ đánh nhau giỏi nhất) ở trường của nhau là ai. Vì vậy tôi cũng hỏi như vậy với Ji Yong khi tôi gặp cậu ấy lần đầu tiên “Ai là jjang của trường bạn vậy?”. Ji Yong đã trả lời tôi và hỏi tôi xếp hạng thứ mấy trong trường. Tôi nói đứa giỏi nhất là blah blah…, đứa thứ hai là blah blah…, và đứa tiếp theo là tôi. Tôi chỉ nói đùa thôi, nhưng sự thật là những đứa trẻ đó là bạn tôi vì tôi là đứa thích nhảy hơn thích học. Tin đồn đã xuất hiện như vậy đó. Tôi không bao giờ phạm tội, nhưng thường xuyên có những trò nghịch ngợm. Tôi phá quấy lớp học, nói năng lung tung, chọc tức giáo viên vô lý. Tôi trở nên dũng cảm hơn vì tôi cảm thấy rất thoải mái cùng với những đứa trẻ trong lớp tôi, và tôi nghĩ một phần tài năng của tôi trở thành một nghệ sỹ thể hiện bản thân mình thông qua những hành động như vậy. Tôi đã nhảy và hát trong hành lang suốt thời gian đó.

Vì vậy, sau đó bạn đã sẵn sàng thể hiện tài năng nhảy của mình khi được yêu cầu?
- Ah, tôi đã làm mọi thứ khi tôi được chọn làm đại diện của lớp… tôi làm bất kỳ điều gì nếu họ cho tôi lên sân khấu.

Jeez. Đó là khi bạn gọi mình là Taeyang, phải không?
- Trước khi gia nhập BIG BANG, tôi đã dùng cái tên Taekwon (tên này có nguồn từ Taekwondo- môn võ của người Hàn Quốc) khi đang hoạt động như một rapper. Tôi không thích cái tên đó. Tôi thậm chí phát hiện ra tên tôi là Taekwon chỉ sau khi album phát hành. Nhưng tôi thực sự không muốn bị gọi như vậy trong BIG BANG. Vì tôi là một đứa trẻ, chiến thuật của tôi thế này: nếu tôi thay đổi hoàn toàn thành một cái tên khác, tôi chắc chắn bị mắng. Sau đó, tôi giữ lại từ đầu “Tae” và đặt tên mình là Taeyang. Anh Hyunsuk nói rằng nó phát âm không được hay lắm, nhưng tôi thích nó.

Tôi đã được biết về “LIES”, tất nhiên rồi, nhưng điều làm tôi phải chú ý tới bạn là ca khúc Look Only At Me, tới mỗi mùa hè là ca khúc đó đều tới trong tâm trí tôi, và nó mang về cả một mùa, vậy thì bài hát đã…
- Vậy 5 năm đã trôi qua rồi.

“Đã” sao?
- Vâng, tôi cảm thấy như vậy. Khi đó, không có nhà sản xuất nào quanh tôi. Tôi phải nhận những ca khúc dành cho album solo đầu tay của mình từ những nhạc sỹ nước ngoài mà tôi chưa bao giờ gặp cũng như chưa bao giờ biết tới tên họ. Tôi phải thực hiện nó trong tình trạng lộn xộn vậy đó. Nhưng vấn đề không phải là tôi nghĩ nó khó khăn thế nào, mà nó dường như không phù hợp với tôi. Những ca khúc đó không chạm được tới cảm xúc của tôi. Album này nên được phát hành sớm như dự định ban đầu nhưng tôi đã tiếp tục nói không, cho tới khi Hyunsuk hyung nói nửa đùa nửa thật rằng anh ấy không thể chịu đựng được tôi nữa. Haha, tôi chỉ chờ thôi. Mặt khác thì, tôi chỉ làm lộn xộn cả lên thôi. Sau khoảng 1 năm, Teddy hyung gia nhập công ty, một hôm anh ấy cho tôi nghe một ca khúc anh ấy vừa sáng tác đêm qua. Và nó chính là ca khúc mà tôi đã chờ rất lâu, wow, nó thực sự rất… Tôi không thể giấu nổi niềm vui của mình. Tôi đã nói, Tôi YÊU nó, tôi thực sự rất thích nó, tôi chưa bao giờ muốn hát một ca khúc như thế này. Tôi đã bộc lộ quá nhiều cảm xúc của mình.

_______________________
PREVIEW PART 4: ÂM NHẠC VÀ SỰ TRƯỞNG THÀNH

Đây là lần thứ 5 tôi phỏng vấn bạn, nhưng hôm nay bạn trông như một người hoàn toàn khác vậy. Bạn nghĩ tại sao vậy?
- Tôi đã thay đổi. Tính cách của tôi cũng đã thay đổi. Tôi thậm chí là một người khác so với tôi của một năm trước đây. Tôi nghĩ tôi đã thay đổi vì tôi đã trưởng thành. Tôi không bao giờ cố gắng để thay đổi bản thân mình cả, và tôi mới của bây giờ trông hạnh phúc và tươi sáng hơn giống như 1 phần của con người tôi vậy...


Read more: http://on.fb.me/10PFYVJ
Source: bigbangupdates
Engtrans: JEANNIE
Vtrans: Sumo@M2B - Hội những người mê mệt Big Bang :">
PLEASE TAKE OUT WITH FULL CREDIT
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


MÙA XUÂN CỦA DONG YOUNG BAE



PART 4: ÂM NHẠC VÀ SỰ TRƯỞNG THÀNH

Có 1 điều vừa gợi lên trong tâm trí tôi. Kim Bumoon, một nghệ sỹ mà tôi khâm phục đã từng nói “Người thợ chụp hình có nhiều lúc không thể tránh khỏi việc trở thành giống như thợ săn, nhưng họ nên thận trọng để không bị như thế. Nếu bạn mơ ước một hình ảnh bằng tất cả năng lực của mình, sau đó cuối cùng nó cũng sẽ tới với bạn.” Những điều anh ấy nói không phải là điều thần bí mà nó là điều tất yếu của thế giới. Tất nhiên thì điều đó khác nhau tùy vào nỗ lực của từng người.
- Ah, đúng vậy. Tôi hiểu điều bạn nói. Và tôi thực sự thích câu này. Nó nghe có vẻ rất trừu tượng, nhưng điều đó luôn đúng trong trường hợp của tôi. Khi tôi cảm thấy tôi muốn làm điều gì đó, toàn bộ hình ảnh tới với tôi như với người thợ chụp ảnh vậy. Nó luôn luôn như thế, theo một cách giống nhau. Thực ra thì có vài lần những bức hình như vậy không xuất hiện trong tâm trí tôi. Và tôi nghĩ tôi không thể cố gắng trong những tình huống như thế. Điều đó như là không phải cứ cố gắng thì có được các ca khúc hay, âm nhạc tốt…Điều duy nhất để làm là chờ tới khi có thứ gì đó xuất hiện trong tâm trí của bạn.

Và nếu như bạn không thể chờ đợi như vậy, bạn sẽ có thể lâm vào tình trạng khó khăn chỉ trong một đêm.
- Vâng, đúng là như vậy.

Đây là lần thứ 5 tôi phỏng vấn bạn, nhưng hôm nay bạn trông như một người hoàn toàn khác vậy. Bạn nghĩ tại sao vậy?
- Tôi đã thay đổi. Tính cách của tôi cũng đã thay đổi. Tôi thậm chí là một người khác so với tôi của một năm trước đây. Tôi nghĩ tôi đã thay đổi vì tôi đã trưởng thành. Tôi không bao giờ cố gắng để thay đổi bản thân mình cả, và tôi mới của bây giờ trông hạnh phúc và tươi sáng hơn giống như 1 phần của con người tôi vậy.

Tôi đã thấy bạn cố gắng để giới thiệu hình ảnh người đàn ông trên sân khấu đầu tiên của chuyến lưu diễn thế giới của Big Bang. Giọng bạn không thể nghe rõ trong tiếng la hét của đám đông, nhưng điều đó đã khiến tôi nghĩ rằng “Vâng, đó chính là Taeyang. Đó là phong cách của anh ấy”. Mặc dù bạn chỉ làm những điều mà một người ca sĩ phải làm, nhưng nó đã chạm tới trái tim tôi.
- Haha, tôi không biết sao, nhưng những người quan tâm tôi cũng thường nói với tôi như vậy. Tôi nghĩ tôi chỉ là một chàng trai thôi.

Tôi có ấn tượng rằng bạn không phải là một người tự kiêu hãnh về những điều mà bạn thực sự không có. Một người cố ý nói dối những điều không cần thiết sẽ có thể tự đào hố và thậm chí nhấn chìm bản thân mình vào nó khi đang thực hiện cuộc trò chuyện. Nhưng Dong Youngbae không bao giờ làm điều đó.
- Thực sự thì, khi tôi được hỏi một câu hỏi, tôi quá bận rộn để đưa ra câu trả lời nên không thể nói dối.

Ca sĩ Taeyang nhìn nhận hiện tại theo cách nào?
- Ah, đây là câu hỏi mà tôi muốn có một câu trả lời hay (dừng 1 lúc). Tôi không chắc tôi có thể trả lời đúng, nhưng từ khi tôi qua tuổi 25, những điều xuất hiện trong tâm trí tôi thường xuyên nhất là sự nhận thức rằng tôi không có được sự vô hạn của thời gian. Nhưng với sự hiểu biết sâu sắc này, tôi trở nên rất thư giãn. Thật lạ lùng nhưng bây giờ tôi cảm thấy rất thoải mái. Điều này là gì vậy? Tôi nên mô tả nó thế nào đây? Tôi không có ý kiến gì về điều này.

Bạn trở nên dũng cảm hơn trước?
- Một khi tôi bước qua tuổi 25, tôi trở nên ý thức hơn trong tuổi mình. Tôi muốn làm chính xác những điều mà tôi có thể làm bây giờ.

Có vẻ như bạn nghĩ rằng ưu tiên bây giờ không phải là sân khấu solo của bạn.
- Vâng, điều đó không quan trọng. Bất kể đó là điều gì, cho dù điều đó là du lịch, hát, hay nhảy, mọi thứ dường như quay vòng quanh tôi, và tôi là trung tâm của mọi thứ. Thật ra thì tôi thậm chí không quan tâm xem người khác coi tôi như thế nào. Có thể tôi đã trở nên ít quan tâm hơn với một số điều? Đó là vì sao tôi cảm thấy thích thú, tôi rất vui vẻ trong những ngày này. Tôi cảm thấy như cuối cùng tôi đã hoàn thiện bản thân mình. Tôi tự hỏi ý kiến của bạn về điều này là gì, nhưng tôi rất hài lòng với album mới của chúng tôi. Bạn thích nó thế nào?

_________________________
PREVIEW PART 5: CHUYỆN PHIẾM

Bạn có thường đọc sách không?
- Sách á? Ah, gần đây tôi không đọc nhiều sách lắm.

Sao trên mặt bạn đột nhiên có vẻ tội lỗi vậy?
- Thành thực thì, tôi rất thích đọc truyện tranh...


Read more: http://on.fb.me/10PFYVJ
Source: bigbangupdates
Engtrans: JEANNIE
Vtrans: Sumo@M2B – Hội những người mê mệt Big Bang :”>
PLEASE TAKE OUT WITH FULL CREDIT
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


MÙA XUÂN CỦA DONG YOUNG BAE

PART 5: CHUYỆN PHIẾM


Ca khúc “Bad boy” thật xuất sắc.
- Bây giờ tôi có thể thấy rõ điều đó. Trước kia, tâm trí tôi luôn luôn có sự mơ hồ. Tôi đã biết tôi thích cái gì và tôi muốn làm điều gì, nhưng khi tới thời điểm để thực hiện, tôi lại bắt đầu bị thụ động. Tôi cảm thấy rất nặng nề. Còn bây giờ, tôi mạnh mẽ hơn. Bây giờ bất cứ ca khúc nào tôi hát hay bất cứ giai điệu nào tôi nhảy, cá tính riêng của tôi đều sắc nét hơn. Tôi không để mất điều gì cả.

Tae! Kwon!
- Haha.

Bạn có thường đọc sách không?
- Sách á? Ah, gần đây tôi không đọc nhiều sách lắm.

Sao trên mặt bạn đột nhiên có vẻ tội lỗi vậy?
- Thành thực thì, tôi rất thích đọc truyện tranh.

Khá xấu hổ khi nói rằng bạn thích đọc truyện tranh phải không?
- Bạn có biết One Piece (Đảo Hải Tặc) không? Đối với tôi nó là tuyệt nhất đó.

Sẽ thật tuyệt nếu có thể được sống dễ dàng và tự do. Vì như vậy khả năng không phải là thứ gì đó có thể đến từ bất kì đâu.
- Tôi muốn đi du lịch bất kì khi nào tôi có thời gian. Bạn đã từng nói với tôi 1 lần là du lịch luôn là điều hữu ích. Tôi cũng không thể hiểu sao nữa. Trước đây tôi có rất nhiều cơ hội để đi du lịch, nhưng tôi chẳng thể lên đường. Đầu tiên là chẳng vui vẻ gì khi du lịch một mình cả, phải không? Sau đó thì khi du lịch để làm việc hay làm gì đó thì tôi cảm thấy một cảm giác rất thư giãn và thoải mái là tôi đã ở “một nơi khác”. Mặc dù tôi không đi du lịch nhiều, nhưng tôi cảm nhận được cái cảm giác như khi tôi tới Okinawa, Nhật Bản vào năm ngoái, đó là những thứ tôi đã mất trở lại với tôi từ một nơi xa xôi. Nơi này khiến tôi nghĩ “Mình đã từng rất yêu điều này”, “Mình thích điều này từ khi mình còn nhỏ”…Mọi thứ đều được cảm nhận mới mẻ và khác lạ. Tôi muốn được đi du lịch tới bất kì đâu và tất cả mọi nơi.

Điều gây ngạc nhiên cho tôi là bạn có thể làm cho người ta chú ý tới mình nhưng không bao giờ theo cách khiêu khích.
- Thời gian trôi qua, có 1 điều tới trong tâm trí tôi là tôi không phải được sinh ra để trở thành một người nổi tiếng. Tôi không cảm thấy buồn. (ngừng lại một lúc). Theo cách này nên tôi không cho bản thân mình có suy nghĩ có thể trở nên có thái độ khiêu khích.

_________________________________
PREVIEW PART 6: SỰ TRƯỞNG THÀNH TRONG SUY NGHĨ

Nhưng mọi người muốn bạn giống nhau trên mọi phương diện.
- Vâng, anh nói đúng. Một số người có thể không chấp nhận rằng tôi thay đổi là không có vấn đề gì. Tôi đã nói những kỉ niệm trong buổi hòa nhạc đong đầy cảm xúc với tôi, bởi vì có những tình cảm đặc biệt mà tôi đã có tại thời điểm đó. Tôi cảm thấy như tôi sẽ không bao giờ có cơ hội để tổ chức một buổi hòa nhạc như vậy một lần nào nữa, tôi không biết tại sao lại như vậy nữa. Có cảm giác như thời gian qua. Có cảm giác buồn và lạ lùng như thế. Tất nhiên tôi sẽ gặp gỡ khán giả một lần nữa, nhưng khi tôi nhớ lại thời gian đó ...


Read more: http://on.fb.me/10PFYVJ
Source: bigbangupdates
Engtrans: JEANNIE
Vtrans: Sumo@M2B – Hội những người mê mệt Big Bang :”>
PLEASE TAKE OUT WITH FULL CREDIT
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
MÙA 
XUÂN CỦA DONG YOUNG BAE


PART 6: SỰ TRƯỞNG THÀNH TRONG SUY NGHĨ


Tae Yang này, 'mọi người' nghĩa là gì?
- Là người mà tôi hy vọng có được những ý tưởng hay cảm hứng nhất định từ việc dõi theo tôi.

Bạn có thực sự nghĩ như thế?
- Có, tôi muốn trở thành người như vậy.

Cuối cùng chàng trai cũng trở thành người đàn ông trưởng thành rồi sao ?
- Theo mặt nào?

Tôi không biết.
- Tôi nghĩ anh ta đã trưởng thành. Tôi không thể nói anh ta đã trở thành một người đàn ông. Bởi vì anh ta chưa hẳn đã lớn.

Sau đó, làm thế nào để bạn biết liệu anh ấy trưởng thành hay không? Có bất kỳ dấu hiệu nào không? Ví dụ, một nồi áp suất khi nấu phát ra âm thanh Choo-Choo.
- Đúng rồi. Chính xác.

Ồ, chính xác về điều gì?
- Tôi cảm thấy một dấu hiệu. Tôi thực sự muốn có một mối quan hệ với một người phụ nữ thực sự. Tôi không bao giờ nghĩ về điều đó trước đây. Và đó là một câu chuyện khác, sự quan tâm của tôi cho các thành viên khác? Suy nghĩ của tôi về họ đã lớn hơn nhiều so với trước đây. Bây giờ tôi cảm thấy như chúng tôi đang sống cùng nhau.

Có video trên Solar, concert thứ hai của cậu như một nghệ sĩ solo trong mùa hè năm 2010. Bạn có thể thấy ở đó một người rất khác cậu, phải không?
- Ah .. đúng rồi, (dừng một lát) um .. đó là một kỉ niệm đáng nhớ, đong đầy trong tôi nhiều cảm xúc. Nó thực sự là như vậy.


Nhưng mọi người muốn bạn giống nhau trên mọi phương diện.
- Vâng, anh nói đúng. Một số người có thể không chấp nhận rằng tôi thay đổi là không có vấn đề gì. Tôi đã nói những kỉ niệm trong buổi hòa nhạc đong đầy cảm xúc với tôi, bởi vì có những tình cảm đặc biệt mà tôi đã có tại thời điểm đó. Tôi cảm thấy như tôi sẽ không bao giờ có cơ hội để tổ chức một buổi hòa nhạc như vậy một lần nào nữa, tôi không biết tại sao lại như vậy nữa. Có cảm giác như thời gian qua. Có cảm giác buồn và lạ lùng như thế. Tất nhiên tôi sẽ gặp gỡ khán giả một lần nữa, nhưng khi tôi nhớ lại thời gian đó ...

Bạn đã từng nói rằng cậu muốn hạnh phúc bất kể là nghe âm nhạc của ai đi chăng nữa phải không?
- Vâng nếu âm nhạc hay.

Thế còn phần đầu tiên của Take It Slow thì sao? Liệu đôi khi có gì xuyên qua tâm trí bạn hay không?
- Bất cứ khi nào tôi nghe nó, điều thường xuyên nhất đi qua tâm trí của tôi là "Điều này thực sự đã gần như bị bỏ qua trong album."

Bạn có nhớ lời bài hát ngay bây giờ không? (Tại buổi hòa nhạc, anh ấy đã bỏ qua một số lời bài hát)
- Tôi có.

Bạn đang nói dối.
- OK, tôi không có.


Khi tôi phỏng vấn bạn một vài năm trước đây, tôi đã nói bạn cần uống rượu, làm một số điều xấu, vv ngẫu nhiên thôi, nhưng bây giờ có vẻ như tôi không cần phải nói một điều như vậy nữa. Bạn thậm chí trông giống như một người đã từng uống rượu nhưng đã từ bỏ rồi. Nhưng mọi người vẫn còn quan tâm và suy đoán rằng bạn đã từng hẹn hò hay chưa. Và điều đó luôn làm bạn bối rối đúng không Taeyang.
- Bất cứ khi nào tôi nghe một tin đồn như vậy, tôi nghĩ đến bản thân mình, "Nó là vấn đề lớn đến vậy sao? Đây có phải là điều quan trọng không? "

_________________________________
PREVIEW PART 7: 7. ĐỒ ĂN, CUỘC SỐNG Ở HQ

- Thành thật mà nói, khi tôi là một đứa trẻ, có những lúc tôi muốn mẹ tôi đã sinh ra tôi ở Mỹ. Nhưng bây giờ tôi đang thực sự hạnh phúc rằng tôi là người Hàn Quốc. Tôi không phải là người tuyên bố tình yêu mù quáng của mình dành cho tổ quốc, nhưng tôi nghĩ rằng có rất nhiều điều tôi có thể làm bởi vì tôi là người Hàn Quốc. Trước hết, có vẻ như không có quốc gia nào có các loại thực phẩm chúng ta có. Tôi biết tôi đang nói về thực phẩm quá nhiều, nhưng thực sự có rất nhiều loại thực phẩm tại Hàn Quốc.

Read more: http://on.fb.me/10PFYVJ
Source: bigbangupdates
Engtrans: JEANNIE
Vtrans: Gin@Hội những người mê mệt Big Bang :">
PLEASE TAKE OUT WITH FULL CREDIT
 ----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


MÙA XUÂN CỦA DONG YOUNG BAE


PART 7: ĐỒ ĂN VÀ CUỘC SỐNG Ở HÀN QUỐC


Ai là người biết được nếu cậu có chai rượu mâm xôi Hàn Quốc trong tủ lạnh của bạn?
- Haha, chỉ có Perrier.
(Người dịch chú thích: * rượu mâm xôi rượu được biết đến như một loại thuốc bổ giúp tăng cường sức chịu đựng của nam giới )
Có bất kỳ thực phẩm nào mà cậu không thể ăn không?
- Không già cả ngoại trừ thức ăn quá kinh tởm.
Cậu không lấy ra mẩu hành lá màu xuân từ súp thịt bò của cậu chứ?
- Không, tôi không thích một hành vi như vậy. Tôi cũng không thích người khác làm như vậy. Bằng cách này, tôi có tài năng trong việc tìm kiếm một số món ăn ngon.
Làm thế nào cậu làm được điều đó?
- Vâng, nó chỉ là một linh cảm tôi có. Tôi có thể xem liệu nó sẽ ngon hay không bằng cách chỉ nhìn vào nó.
Cậu là một bậc thầy thực phẩm, Dr Dong?
- Vâng, khi một người nào đó mang lại một số thực phẩm nói rằng nó ngon, tôi đoán rằng nó có mùi như vậy và như vậy ... và nó hóa ra đúng là vậy thật. Ở mức độ nào đó, tôi nghĩ tôi giống một chuyên gia khi nói đến vị giác. Tôi rất khách quan , tôi không nghĩ mẹ tôi nấu ăn ngon. Tôi có thể biết được mùi vị mà chỉ cần nhìn thôi .

Cậu nhìn vào cái gì chính xác?

- Các kết cấu của thực phẩm. Nó cho tôi biết sẽ cảm nhận được hương vị trong miệng như thế nào.
Việc cậu tự tin vào điều đó xuất phát từ đâu vậy?
- Đầu tiên, tôi tự hỏi bản thân liệu tôi thực sự giỏi trong việc đánh giá thức ăn hay không. Sau đó, có những lúc, những người xung quanh bắt đầu hỏi ý kiến tôi. Họ hỏi trước khi thử đồ ăn. Họ bảo rằng, cái nào cậu nghĩ có mùi vị thơm ngon hơn?
Tôi khá nghi ngờ là cậu thực sự đánh giá được mùi vị của các loại hamburger khác nhau một cách tốt nhất.
- Um, tôi hiểu anh nghĩ gì. Nhưng tôi có thể tự tin nói rằng. Khi cắn đồ ăn, tôi có thể quyết định bằng trực giác cho dù nó có ngon hay không.

Cậu nghĩ gì về cuộc sống hiện tại của mình ở Hàn Quốc?
- Thành thật mà nói, khi tôi là một đứa trẻ, có những lúc tôi muốn mẹ tôi đã sinh ra tôi ở Mỹ. Nhưng bây giờ tôi đang thực sự hạnh phúc rằng tôi là người Hàn Quốc. Tôi không phải là người tuyên bố tình yêu mù quáng của mình dành cho tổ quốc, nhưng tôi nghĩ rằng có rất nhiều điều tôi có thể làm bởi vì tôi là người Hàn Quốc. Trước hết, có vẻ như không có quốc gia nào có các loại thực phẩm chúng ta có. Tôi biết tôi đang nói về thực phẩm quá nhiều, nhưng thực sự có rất nhiều loại thực phẩm tại Hàn Quốc. Điều đó có nghĩa tôi biết thị hiếu mà những người khác sẽ không bao giờ biết. Mỹ sẽ không thể đánh giá cao hương vị của cheonggukjang * hầm. Và những điều khác?
( Người dịch chú thích:. * Cheonggukjand là một món đậu tương lên men nặng mùi
Lá vừng.
- Phải, lá vừng. Nhưng chúng ta có thể thưởng thức hương vị. Tôi nghĩ rằng sự nhạy cảm đó được phản ánh như trong âm nhạc. Có những sự nhạy cảm mà chúng ta có và những người khác sẽ không bao giờ biết. Tôi nghĩ rằng chúng ta có một cái gì đó họ thậm chí không thể bắt chước được.
Vì vậy, nguồn gốc của âm nhạc của Taeyang là món cheonggukjang hầm?
- Haha, anh đã đi quá xa.
Um, trong ngôn ngữ Hàn Quốc, tôi nghĩ rằng ...
- Ah! Tôi có thể nói vài điều về chủ đề này trước không?
Cậu cứ nói đi.
- Ừm, tôi nghĩ rằng tiếng Hàn Quốc là hay nhất. Thật là điên rồ. 'Norang' là 'vàng' trong tiếng Anh, nhưng khi mất dần màu sắc, chúng tôi gọi nó là 'nurikiri. " Chúng ta chỉ là những người nói đôi mắt mình là “chimchim”. Nơi nào bạn có thể tìm được sự diễn tả như thế như tiếng Hàn?và tôi biết sự khác biệt tinh tế và nhạy cảm bởi vì tôi là người Hàn QUốc. Tôi nghĩ đó là kho báu lớn nhất mà tôi sở hữu. . tôi hát được cả tiếng Nhật và Anh, nhưng chỉ có thể truyền đạt chính xác cảm xúc thông qua tiếng Hàn. Hãy suy nghĩ về lời của các ca khúc Hàn cổ. Hãy suy nghĩ về lời của các ca khúc của Jo Yongpil
(Translator bình luận 1:.. * Đôi mắt ấy là 'chimchim "có thể được dịch là mắt lờ mờ hoặc thị lực mờ. Có vẻ như Tae Yang muốn nhấn mạnh đến sự đa dạng và đặc biệt tinh tế của các tính từ tiếng Hàn, những từ mà có nhiều đặc điểm của những từ bắt chước.
(Người dịch chú thích 2:. * Jo Yongpil là một trong những ca sĩ nổi tiếng nhất và được ngưỡng mộ nhất tại Hàn Quốc)
Âm nhạc của cậu sẽ phong phú hơn nếu có sự giúp đỡ của lời bài hát rõ ràng và hay.
- Vâng, tôi thực sự nghĩ như vậy.
Đó là lý do tại sao cậu cần phải có công ty sách.
- Haha, tôi sẽ.
Nó vẫn còn xa lạ khi nghe từ "jinsim * 'từ một ca sĩ được đánh giá là một thần tượng. Làm thế nào để cậu giữ lời ngay bây giờ đây?
- Tôi cho rằng tôi đã thay đổi, mà thay đổi không phải là một điều xấu, và rằng thời gian dường như đã chín muồi, nhưng như anh nói mọi người muốn tôi không thay đổi. Nhưng 'jinsim' giống như một thứ, điều mà không bao giờ có thể thay đổi? Đó là một thứ tôi không thể điều khiển một cách khéo léo được phải không? Ngay cả khi bạn thay đổi kiểu tóc hoặc thái độ của bạn, những gì bạn muốn truyền tải thông qua âm nhạc của bạn sẽ không bao giờ thay đổi, tôi nghĩ thế. Đó không phải là điều mà bạn có thể quyết định bằng ý chí của chính mình. Có rất nhiều ca sĩ hát hoặc biểu diễn rất tuyệt vời, nhưng tôi chỉ có thể tôn trọng họ khi tôi cảm thấy jinsim của họ. Điều đó vẫn luôn luôn tồn tại như vậy. Trên thực tế cũng không phải là lâu lắm kể từ khi tôi bắt đầu có thể lắng nghe giọng hát của mình. Vì vậy, tôi có thể nghe giọng nói của tôi một cách chính xác ngay bây giờ. Trong quá khứ, tôi chỉ cố gắng để lắng nghe bởi vì tôi phải dõi theo nó. Ví dụ, tôi không thể nghe giọng hát của mình khi nghe Jo Yongpil hoặc Michael Jackson hát trong thời gian rảnh rỗi. Tôi đã từng nghĩ "Tại sao tôi lại hát như thế?" Hoặc "Tôi không nên hát với cảm xúc này," nhưng bây giờ tôi không nghĩ như thế. Tôi có thể nghe các bài hát của tôi đều đặn như tôi nghe nhạc bất kỳ nghệ sĩ nào khác.
(Người dịch chú thích:. * Jinsim có nghĩa là sự thật của tim hoặc sự chân thành của một người nào đó)



______________________________
PREVIEW PART 8: HỎI ĐÁP PROUST

Nỗi sợ hãi lớn nhất của bạn là gì?
- Tôi không sợ gì cả
...
- À mà tôi còn không sợ cả ma cơ.

Read more: http://on.fb.me/10PFYVJ
Source: bigbangupdates
Engtrans: JEANNIE
Vtrans: Gin@Hội những người mê mệt Big Bang :">
PLEASE TAKE OUT WITH FULL CREDIT
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- 

 MÙA XUÂN CỦA DONG YOUNG BAE


PART 8: HỎI ĐÁP PROUST

Bạn chỉ biểu diễn Wedding Dress, Where you at và Look only at me trong phần solo ở các concert của BIGBANG mà không diễn I need a girl hay I’ll be there.
- Tôi không chọn I need a girl. Đó là một bài hát hay nhưng tôi thấy nó thiếu chút gì đó cần để diễn trên sân khấu. Lý do tôi chọn 3 bài kia là vì nó phù hợp nhất với tôi. Tôi có thể diễn những bài khác cũng như làm nhiều vai trò khác, tất nhiên khi cần thiết thôi, nhưng tôi không muốn vậy. Tôi muốn thể hiện cảm xúc của mình thật thoải mái.

Có một phần gọi là Câu hỏi của Proust. Đó là những câu hỏi Marcel Proust đã nghĩ ra khi trò chuyện với bạn của ông ấy, bạn có muốn thử trả lời không? Bắt đầu nhé. Nếu có thể thay đổi một thứ ở bản thân mình, bạn sẽ thay đổi điều gì?
- Mọi thứ đều được à?... Tôi muốn được giải thoát khỏi quá nhiều suy nghĩ tôi đang có.

Nguồn vui lớn nhất của bạn là gì?
- Ah… (lơ đãng một lúc)

Tôi biết bạn sẽ như vậy mà. Tôi biết bạn sẽ im lặng như vậy
- Đúng rồi đấy. Tôi muốn loại bỏ hết ý nghĩ khỏi đầu đã. Lúc này đây tôi cũng đang cố trả lời, tôi không thể ngừng nghĩ về việc trả lời. Liệu có là một câu trả lời đúng hay chỉ là câu trả lời nhất thời.

Nỗi sợ hãi lớn nhất của bạn là gì?
- Tôi không sợ gì cả

Bạn không sợ rắn à?
- Rắn? Không hẳn.

Bạn khâm phục ai nhất ở ngoài đời?
- (suy nghĩ một lúc) Ah…

Tạm bỏ qua câu này nhé
- Không… Tôi chỉ vẫn đang nghĩ về câu trả lời cho sự sợ hãi.

Thế bạn có câu trả lời chưa?
- Chưa. À mà tôi còn không sợ cả ma cơ. (:v)

Thế con ong? Hay ong bắp cày thì sao?
- Ong á?

Thế còn chuột?
- Chuột á?

Vài loài chim khiến người ta thấy e sợ. Như chim hồng hạc hay gà trống chẳng hạn.
- Gà trống à?

Bạn có đang nghĩ về từng ví dụ một không đấy?
- Haha! Ah, tôi sợ gián.

Bạn không thể giết chúng mỗi khi nhìn thấy chúng à?
- Tôi thích dùng bình xịt hơn.

Có nhân vật trong câu truyện nào gắn liền với bạn không?
- Luffy. Trong One Piece ý.

Niềm vui sướng nhất mà bạn từng tận hưởng là gì?
- Nhận được sự chú ý của tất cả mọi người.

Kì nghỉ lý tưởng của bạn sẽ là?
- Tôi muốn đến Brazil. Tôi muốn ngắm mặt trời mọc ở đây. Và tôi thực sự muốn tận mắt nhìn thấy tượng chúa Christ đặt trên đỉnh đồi Rio de Janeiro.

Bạn có khi nào nói dối chưa?
- Khi tôi đang trong tình huống đáng xấu hổ.

Bạn có ghét phần nào ở vẻ ngoài của mình không?
- Không.

Bạn ghét loại người nào nhất?
- Những người bắt đầu nói không ngừng nghỉ với bạn ngay cả khi mới gặp nhau lần đầu tiên.

Có từ hay cụm từ nào mà gần đây bạn hay dùng nhiều không?
- Gần đây tôi bắt đầu nói “Call” quá nhiều.
(Lời người dịch: Nói “call” hay “Call-iya” hay “Call-iyeyo!” trong tiếng Hàn là khi có ai đó cho bạn gợi ý trong chuyện gì đấy và bạn thấy thích thú và đồng tình với ý kiến đấy – là một từ lóng)

Có lẽ bạn đã từng là kiểu người không thích nói “call” với nhiều thứ?
- Vì tôi là kiểu người phải được nói rõ hoặc được thuyết phục rõ rang trước khi làm việc, bất kể đó là việc gì. Nhưng dạo gần đây tôi cứ nói “call” suốt thôi.

______________________________
PREVIEW PART 9: TÌNH YÊU (so hot
)

Tình yêu đẹp nhất của bạn là?
- (dừng lại một lúc) Um, tình yêu tuyệt nhất… Tôi mới trải qua tình yêu có một lần thôi
 
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
 
 
 
MÙA XUÂN CỦA DONG YOUNG BAE

PART 9: TÌNH YÊU


Tình yêu đẹp nhất của bạn là?
- (dừng lại một lúc) Um, tình yêu tuyệt nhất… Tôi mới trải qua tình yêu có một lần thôi.

Chỉ một thôi hả?
- Mới có một người mà tôi thực sự yêu.

Thế việc nói trước giờ bạn chưa yêu ai là không đúng hả?
- Tất nhiên! Tôi có thể cam đoan với bạn đấy. Tôi từng yêu một người. Tôi chỉ là không bao giờ có được sự bền chặt với ai đó.

Ý bạn là bạn đã phải lòng cô ấy?
- Cũng không phải vậy. Rõ rang là tôi yêu cô ấy rất nhiều, cô ấy cũng biết, và cũng yêu tôi. Tôi nghĩ tôi đã từng yêu tha thiết.

Đó là câu chuyện của nhiều năm về trước à?
- Cũng không lâu lắm. Nó xảy ra sau khi tôi debut. Đây là lần đầu tiên tôi kể chuyện này đấy. Các thành viên khác cũng không biết đâu.

Tại sao bạn không đề cập đến chuyện này trước đây?
- Tại vì tất cả mọi người đều hỏi tôi là tôi đã hẹn hò bao giờ chưa.

Vậy ý bạn là bạn chỉ kết thúc cái danh hiệu “Taeyang, chàng trai chưa bao giờ biết yêu” khi bạn xác định được chuyện này chỉ là một mối quan hệ hay là tình yêu, và khi bạn được hỏi về một tình yêu hay về một mối quan hệ? (So you mean that you just ended up being branded as “Taeyang, who has never been a lover” while you kept contemplating whether the thing you'd experienced was a relationship or love, and whether you were asked about love or a relationship?)
- Đúng vậy đấy. Có vẻ không chính xác lắm khi nói thế này, nhưng mà tôi yêu cô ấy nhiều đến nỗi tôi nghĩ mình không thể tìm được một cô gái nào như vậy nữa.

Bạn vẫn còn cảm xúc trong tình cảm này chứ?
- Dĩ nhiên. Tôi nghĩ tôi thực sự yêu cô ấy rất nhiều. Tôi băn khoăn không biết mình có thể tìm một người hoàn hảo như vậy không nữa. Cảm xúc đấy đến bây giờ vẫn rất sâu sắc trong tâm trí. Tôi muốn trở thành người yêu của cô ấy, nếu cô ấy có thể làm người yêu tôi, tôi có thể từ bỏ cả sự nghiệp của mình. Nhưng mọi chuyện không phải lúc nào cũng tốt. Tôi có một kết thúc buồn… Liệu tôi có thể gặp một người con gái như vậy lần nữa không nhỉ?

_________________________
PREVIEW PART 10: KẾT

...Tôi nghĩ tôi đang trên đỉnh cao sự nghiệp, tôi không cảm thấy thích thú với điều gì nữa trừ âm nhạc. Và nhắc lại nhé, việc này không bao giờ vắt kiệt tôi, tôi đang ở trong điều kiện tốt nhất. Những gì tôi đang làm là hấp thụ và thể hiện. Âm nhạc là điều tôi ưu tiên trước nhất, nhưng đôi lúc nó cũng trở thành một gánh nặng với tôi. Giờ tôi không thấy vậy nữa. Tôi không còn cái tham vọng từng dày vò bản thân là phải vượt lên đầu. Tôi không quan tâm liệu người khác thấy tôi thế nào nếu tôi chọn loại âm nhạc này hay kiểu âm nhạc kia. Mọi thứ trở nên thoải mái, tôi đang theo bức tranh tôi vẽ nên. Mọi thứ đều ổn, đó là lý do tôi không tham lam nữa.

Read more: http://on.fb.me/10PFYVJ
Source: bigbangupdates
Engtrans: JEANNIE
Vtrans: Vân@Hội những người mê mệt Big Bang :">
PLEASE TAKE OUT WITH FULL CREDIT
 
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
 
 

MÙA XUÂN CỦA DONG YOUNG BAE


PART 10: KẾT


Bạn muốn có năng lực gì nhất?
- Tôi hả? Tôi muốn bay được.

Bây giờ bạn cảm thấy thế nào?
- Yên bình.

Loài hoa bạn thích nhất là?
- Hoa hướng dương.

Thật hả?
- Không. Sao tôi toàn nói những điều ngoài suy nghĩ vậy nhỉ. Tôi thích cây xương rồng.

Thành công lớn nhất của bạn là?
- Thành công lớn nhất? Tôi không nghĩ đến điều ấy.

Bạn có niềm đam mê đến ám ảnh vào thứ gì không?
- Tôi không ấp ủ điều gì. Tôi chỉ thích T-shirt trắng.

Bạn muốn sống ở nơi nào nhất?
- Hàn Quốc

Đặc điểm đáng chú ý nhất của bạn là?
- Tính không quyết đoán.

Haha, bạn nghĩ điều gì làm nên sự hấp dẫn nhất ở người đàn ông?
- Lòng nhiệt tình.

Thế với phụ nữ?
- Sự duyên dáng thùy mị.

Nếu có, đề tài nào hay làm bạn suy nghĩ?
- Cụm từ “REAL RECOGNIZE REAL”. Tôi nghĩ mình có thể hiểu được ý tưởng của mình và tự đặt ra một cụm từ mới , nhưng tôi nhận ra nó có sẵn đấy rồi.

Đã kết thúc phần “câu hỏi Proust” rồi. Bây giờ… Ca hát có ý nghĩa gì với Taeyang?
- Với tôi ca hát là… một niềm vui. Mọi người có thể tìm thấy niềm vui ở việc nhậu nhẹt hay hẹn hò, nhưng tôi tìm thấy nó ở việc ca hát. Tôi nghĩ bây giờ tôi đang ở trên đỉnh của sự nghiệp. Nhưng tôi không tham lam đâu.

Bạn không tham lam? Thế là sao?
- Ý tôi là tôi không cảm thấy bị áp lực nữa. Tôi chờ cho thứ âm nhạc tôi đang vẽ nên trong đầu tự đến. Và cách này là tuyệt nhất với tôi.

Vậy bạn muốn chúng tôi tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi bạn à?
- Ai biết được, nó có thể đến ngay ngày mai mà.

Bạn đang đùa à.
- Thật sự, tôi đang cố gắng làm việc để hoàn thành nó trong năm nay. Tôi đã chuẩn bị và vẫn đang tiếp tục làm nó.

Đấy dứt khoát phải là một thứ gì đó.
- Vâng. Dứt khoát rồi. Nhưng điều tôi muốn nói cuối cùng là bây giờ tôi không còn tham lam nữa. Tất nhiên, khát khao của tôi dành cho âm nhạc vẫn là không giới hạn. Tôi nghĩ tôi đang trên đỉnh cao sự nghiệp, tôi không cảm thấy thích thú với điều gì nữa trừ âm nhạc. Và nhắc lại nhé, việc này không bao giờ vắt kiệt tôi, tôi đang ở trong điều kiện tốt nhất. Những gì tôi đang làm là hấp thụ và thể hiện. Âm nhạc là điều tôi ưu tiên trước nhất, nhưng đôi lúc nó cũng trở thành một gánh nặng với tôi. Giờ tôi không thấy vậy nữa. Tôi không còn cái tham vọng từng dày vò bản thân là phải vượt lên đầu. Tôi không quan tâm liệu người khác thấy tôi thế nào nếu tôi chọn loại âm nhạc này hay kiểu âm nhạc kia. Mọi thứ trở nên thoải mái, tôi đang theo bức tranh tôi vẽ nên. Mọi thứ đều ổn, đó là lý do tôi không tham lam nữa.
Chiếm giữ bạn bây giờ không phải là sự lười biếng mà là sự yên bình.
- Vâng. Là vậy đấy.


Read more: http://on.fb.me/10PFYVJ
Source: bigbangupdates
Engtrans: JEANNIE
Vtrans: Vân@Hội những người mê mệt Big Bang :">
PLEASE TAKE OUT WITH FULL CREDIT
 

 -------------------------------------------------------------THE END-----------------------------------------------

3 tháng 4, 2013

NGƯỜI CON GÁI CỦA TÔI - CHAP 24

CHAP 24

MỌI CHUYỆN CHỈ LÀ SỰ DỐI TRÁ



Một bưu kiện được chuyển đến cửa nhà tôi, khi tôi còn đang ngái ngủ. Tôi nhận bưu kiện, không thèm mở nó ra, định về phòng tiếp tục ngủ thì bỗng có tin nhắn.

“Em Eun Mi đây, người ta gửi nhầm bưu kiện của em cho anh, đừng mở nó nhé, em sẽ đến lấy”

Nhưng chỉ mười phút sau.

“Em gặp anh được không, có chuyện rất quan trọng nên không thể nói cho ai khác, hẹn anh 10h tối nay ở bãi đất trống khu Itaewon, nhớ đem theo gói bưu kiện và nhất quyết không được mở nó”

Đúng là đã có chuyện. Mà còn là một chuyện gì đó rất nghiêm trọng. Eun Mi không đến công ty để gặp chủ tịch như đã hứa mà lại hẹn gặp tôi, và cả cái bưu kiện không rõ nguồn gốc đó nữa. Bất chợt trong lòng trào lên một cảm giác thắc mắc, hoài nghi xen lẫn lo sợ, điều đó hiện rõ trên khuôn mặt tôi đến nỗi Top hyung đã để ý đến.

- Cậu làm sao thế?

- À, em có sao đâu.

- Sao ngây người ra thế?

- Em đang suy nghĩ về mấy chuyện này, hyung thử nghĩ xem. Những bức ảnh mà báo đăng hầu hết đều chụp ở góc độ gần và rõ nét, không những vậy, nó còn chụp trực diện và Dara noona còn nhìn thẳng vào ống kính tươi cười, ở một mức gần như thế và phong cách chụp liều lĩnh như thế, em không nghĩ rằng có phóng viên Dispatch nào lại dám làm liều cả. Nếu Dara biết được người chụp ảnh mình thì sao? Rất có thể chúng ta sẽ ngăn chặn được những chuyện này. Tôi nói điều này với mục đích đánh lạc hướng Top hyung sau khi giấu gói bưu kiện vào trong phòng. Nhưng lại thấy có gì đó không đúng ở đây.

- Cậu nói đúng. Top hyung suy nghĩ. Hyung cũng thấy chuyện này rất lạ. Nhưng bây giờ không thể hỏi Dara noona được, chị ấy đang rất shock. Hyung có cảm giác chuyện cậu bị tai nạn lúc ở trên sân khấu cũng không phải là sự trùng hợp. Chúng ta đã diễn ở sân khấu Inkigayo bao nhiêu lần rồi, họ luôn biết tránh các ca sĩ khi chuẩn bị phông nền, đặc biệt là khi ca sĩ đang ở trên sân khấu. Một điều khiến hyung phải suy nghĩ là tại sao Eun Mi lại ở đó chứ không phải ở công ty? Nếu cô ấy không phải là staff thì tại sao lại vào được trường quay?

- Mọi người đừng quên những scandal gần đây của công ty chúng ta. Young Bae hyung có vẻ như đã nghe những gì chúng tôi nói, ngồi phịch xuống một chiếc ghế gần đó. Daesung, Ji Yong, Seung Ri, Top hyung, dường như tất cả đều nhằm vào BIGBANG, hyung thấy có gì đó bất ổn không? Ngay cả nhóm nhạc mới cũng bị đánh cắp concept vào công ty đó.

- Ý hyung là người đứng sau tất cả những chuyện này là “người đó”?

- Đó là suy nghĩ của hyung. Nhưng “người đó” sẽ không bao giờ dám làm điều đó nếu không có tay trong để nghiên cứu kỹ tất cả những chuyện này. Mọi người nghĩ đó là ai? Ai biết chuyện của Ji Yong và Dara noona? Ai ở cùng Top hyung lúc hyung ấy suýt bị fan cuồng tấn công? Ai có mặt lúc Daesung suýt bị thanh sắt rơi trúng? Ai là quản lý của nhóm nhạc của chúng ta?

Tôi giật mình.

- Hyung đang nói gì vậy? Eun Mi không bao giờ làm chuyện đó cả.

- Hyung biết nó cũng khó tin, nhưng theo tất cả những gì hyung suy luận được, thì đó là sự thật.

Tôi dường như không nghe bằng đôi tai của mình nữa.

Top hyung ngồi im lặng không nói gì, ra chiều đang suy nghĩ rất dữ dội.

- Young Bae nói cũng đúng. Hyung đã quan sát thái độ của Eun Mi hôm qua và thấy rất lạ, mặc dù chuyện này không thể tin được nếu không có chứng cứ. Hôm nay Eun Mi cũng không xuất hiện. Nếu những gì chúng ta suy đoán nãy giờ là đúng, thì có lẽ sắp đến cô ấy sẽ xuất hiện và tạo thêm scandal. Cô ấy có liên lạc với ai không nhỉ?

Tôi giật thót mình như vừa đưa tay vào lửa. Ý hyung ấy là gì vậy? Eun Mi vừa liên lạc và hẹn gặp riêng tôi, còn Top hyung thì “gợi ý” rằng có lẽ nó sẽ là scandal tiếp theo. Hình ảnh gói bưu kiện lại hiện lên trong đầu. Tôi giả vờ suy nghĩ, nhưng thật sự là tôi đang tìm lời giải cho những chuyện kỳ lạ này. Liệu Eun Mi có liên quan đến tất cả chuyện này hay không?

Tối hôm đó, tôi lặng lẽ rời khỏi nhà, cùng với gói bưu kiện chưa mở, cố gắng gây ít tiếng động nhất có thể. Tôi không nghĩ rằng đây là một cái bẫy mà Eun Mi giăng ra, bởi vì một lẽ dĩ nhiên là cô ấy quá hiền lành để làm tất cả những chuyện này. Có thể cô ấy có điều khó nói, nhưng nhất quyết không phải là tay trong. Bởi vì, cô ấy là người tôi yêu. Lặng lẽ lái xe ra khỏi bãi đỗ, tôi đi về hướng bãi đất trống, trong lòng sốt sắng muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra.

“Em không tiện gặp anh ở ngoài, anh hãy vào trong nhà máy bỏ hoang, em đang đứng đợi ở tầng 2”

Eun Mi đang đùa? Cô ấy biết quá rõ một điều rằng tôi không thích bóng đêm, và lại là một nơi đáng sợ như thế. Tôi phân vân không biết có nên bước vào trong đó không thì có điện thoại. Là Eun Mi.

- A lô?

- Cứu em!

- Eun Mi?

- A lô? có phải là Daesung không nhỉ?

- Ông là ai? Tôi có thể nghe thấy tiếng Eun Mi đang kêu cứu trong điện thoại, thậm chí là ở bên ngoài, chắc chắn cô ấy đang ở trong nhà máy đó.

- Không cần hỏi, giờ ngoan ngoãn vào trong nhà máy, lên tầng hai, cậu sẽ được gặp Eun Mi của cậu, nhớ đem theo gói bưu kiện nhé!

- Ông muốn gói bưu kiện? Vậy thì hãy xuống đây lấy và thả Eun Mi ra! Tôi nói mà nghe giọng mình run lên, một nửa sợ hãi và một nửa tức giận, vì tôi vừa nghe thấy tiếng người đàn ông hét lên và thứ tiếng mà tôi có thể dám chắc rằng đó là một cú tát rất mạnh.

- Nếu cậu không lên đây, tôi không chắc Eun Mi sẽ toàn mạng đâu đấy!

- Được rồi, vậy tôi sẽ lên đó!

- Và đừng nghĩ đến chuyện báo cảnh sát, xung quanh đây tôi đã cài rất nhiều người, nếu cậu mạnh động thì tôi không chắc cậu có còn sống để cứu Eun Mi không đấy.

Người đàn ông đó cúp máy. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi gặp một chuyện như thế này, không phải là trong phim, mà nó đang thực sự xảy ra đối với tôi. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi lên đó? Liệu đó có phải là cái bẫy mà ai đó đã dựng nên? Nếu tất cả những chuyện này đều là thật, thì nó có nghĩa rằng tôi và Eun Mi đang thực sự gặp nguy hiểm. Tôi bỗng thấy hối hận vì đã không kể cho các thành viên khác chuyện này. Ít nhất chúng tôi có thể bàn bạc với nhau, cùng mở gói bưu kiện này, ít nhất chúng tôi sẽ có thêm manh mối.

Tôi bước vào trong nhà máy, ánh sáng mờ vừa đủ để tôi thấy ngay chiếc cầu thang dẫn lên tầng 2, nơi Eun Mi đang gặp nguy hiểm. Tôi nằm chặt gói bưu kiện trong tay, lòng nghĩ đến những tình huống tồi tệ nhất có thể xảy ra. Và tôi đã đến nơi, và tôi đã thấy, trong ánh sáng mờ của đèn vàng, ba người đàn ông lực lưỡng đang đứng ngạo nghễ, một người đàn ông khác nhỏ con hơn, trên tay cầm điếu thuốc đang tỏa khói, không thèm quay đầu lại khi nghe thấy tiếng động mà tôi gây ra, và, nằm trên nền đất lạnh, với bàn tay và bàn chân bị trói, một mảnh vải thắt ngang miệng, với đôi mắt đang khẩn cầu, chính là Eun Mi.

Read full at: http://jaciedream.tumblr.com/
or
http://www.facebook.com/media/set/?set=a.524264027591968.128818.100000251253693&type=3






----------------------------------------------------------------


NGƯỜI CON GÁI CỦA TÔI - CHAP 24

SỰ THẬT TRONG MÀN ĐÊM

- Đến rồi sao?

Giọng người đàn ông kia vang lên, là một giọng trầm và khỏe, gã quay người lại, nở một nụ cười mỉa mai hết sức. Một sự ngạc nhiên đến sững người. Người đàn ông đó, người đang đứng đối diện với tôi bước ra khỏi vùng tối, ánh sáng mờ đủ để tôi thấy những đường nét trên khuôn mặt gã, chính là người mà gần 1 năm trước đã đột nhập vào căn hộ của chúng tôi. Tại sao hắn ta lại ở đây?

- Hae Mi à, có phải người yêu của cô này đây ko?

Hae Mi là ai cơ chứ?

Một người con gái bước ra khỏi bóng tối, đến bên cạnh người đàn ông kia. Thật không thể nào tin được. Đó là Ji Eun chứ ko phải bất kỳ một ai khác.

- Vâng, thưa bố.

Một loạt sự kiện trong đầu tôi bỗng chốc có đáp án. Bố của Ji Eun đã từng tìm cách hại chúng tôi và Ji Eun chính là kẻ tay trong, mục tiêu của hai người này là gói bưu kiện mà tôi đang cầm trên tay, chính vì thế nên Eun Mi đã bị bắt cóc để ép tôi đưa nó. Nếu những suy đoán của chúng tôi là đúng, thì hai người này chính là tay sai của “người đó”, với mục đích là khiến cho công ty của chúng tôi không thể tồn tại được bằng cách tiêu diệt từng người một. Và gói bưu kiện trên tay tôi có thể là bằng chứng chống lại bọn họ. Rất có thể chứ. Nếu không thì tại sao lại nhắc với tôi rất nhiều lần về gói bưu kiện như vậy?

- Còn nhớ tôi chứ? Gã đàn ông nheo mắt trong khói thuốc.

- Sao quên được, hôm ở nhà chúng tôi, ông đã suýt giết chết một mạng người nhưng giờ vẫn còn nhởn nhơ ở đây, không biết tôi phải nói thế nào nhỉ?

- Chúa chưa bao giờ phụ ta cả.

Liệu tôi có đang nghe nhầm? những lời gã nói như đang phỉ báng Chúa, một đấng tối cao như Ngài lại chứa chấp một kẻ phạm tội ư? Tôi cảm thấy như bị xúc phạm.

- Vậy sao? Tôi lại không nghĩ vậy. Tôi thấy ông sắp phải chịu quả báo cho những gì mình làm rồi đấy.

- Câm mồm! Đưa cái bưu kiện ngay cho tao!

Hắn ta hét lớn khiến tôi bị chùn bước. Ba gã to xác liền hướng ánh mắt về phía tôi một cách đầy bạo lực, chúng bẻ khớp tay kêu răng rắc. Nhưng nhìn Eun Mi đang nằm ở đó, tôi không thể nào không cứng rắn mà đối đáp với ông ta, tôi phải khiến mình có thời gian để nghĩ cách trốn khỏi đây mà không khiến Eun Mi bị thương. Bây giờ, đối với tôi, điều quan trọng là phải cứu được Eun Mi chứ không phải là giữ gói bưu kiện đó.

- Trong này có thứ gì mà khiến ông sốt sắng đến nỗi bắt cóc cô gái này như vậy?

Gã cười khinh khỉnh.

- Trước sau gì thì nó cũng thuộc về tao nên tao sẽ nói cho mày biết. Con nhỏ này đã lẻn vào nhà tao và đánh cắp tài liệu, sau đó gửi đến nhà mày, vì tao muốn lấy lại nên mới bảo mày đến đây, đáng lẽ tao sẽ lấy và rút đi một cách êm thấm, nhưng con nhỏ này lại suýt trốn thoát, vậy nên tao không còn cách nào khác là để nó ở lại, và giờ thì mày đã ở đây, xem nó ngoan ngoãn chưa kìa.

Tôi đưa mắt về phía Eun Mi, đôi tay cô ấy đã tím cả lại vì vết dây thừng thít chặt vào da thịt. Cô ấy nhìn tôi khẽ lắc đầu, vẻ mặt như van xin. Nhìn mái tóc rối xù của cô ấy, tôi tự hỏi tại sao những việc này lại có thể xảy ra được.

- Tôi có thể hỏi con gái ông một câu được không?

- Dĩ nhiên! Gã cười khoái chí.

Tôi quay về hướng Ji Eun đang đứng.

- Cô và bố cô làm việc cho Lee So Man đúng không?

Tôi có thể nhìn thấy ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ của cô ta khi khẽ liếc qua người cha đang đứng một bên. Gã đàn ông này cũng đang bối rối không kém.

- Là tao làm, không liên quan gì đến chủ tịch Lee cả.

- Chủ tịch Lee? Ông có vẻ kính trọng ông ta nhỉ?

- Mày!

Gã đàn ông rút khẩu súng ngắn ra, những gã còn lại đều nhìn về phía tôi với đôi mắt sắc lẻm. Tôi nhìn khẩu súng giảm thanh mà á khẩu, không nghĩ rằng những người này lại dám dúng đến cả súng, trước mắt tôi chỉ còn lại khẩu súng kia cùng với màn đêm đen đặc, sự sợ hãi ập đến. Nếu vậy thì việc tôi toàn mạng đã khó chứ đừng nói đến việc cứu Eun Mi.

- Bố, được rồi, để con nói chuyện với anh ta.

Ji Eun bước về phía tôi với đôi mắt dò xét.

- Tại sao anh lại hỏi như vậy?

- Từ chuyện tại nạn của tôi, scandal của Ji Yong hyung cùng concept của nhóm nhạc mới bị đánh cắp, dĩ nhiên tôi biết chắc chắn là do nội gián làm, và bây giờ cô lại ở đây, gọi người đàn ông đã đột nhập vào nhà chúng tôi là cha, tôi phải nghĩ thế nào đây? nếu tôi không nhầm, lần này có vẻ “người đó” muốn xóa sổ công ty chúng tôi với những scandal và tin đồn mà cô chính là người phanh phui nó ra, tôi nói đúng chứ?

Tôi nói mà tim đánh trống liên hồi, chỉ một sơ suất nhỏ cũng khiến tôi và Eun Mi bỏ xác lại đây.

- Anh thông minh thật đấy. Đúng vậy. Tôi thừa nhận. Bố tôi làm việc cho chủ tịch Lee rồi bị bắt, còn tôi làm gián điệp để cứu bố tôi ra ngoài, điều đó không có gì là sai cả. Cũng phải cám ơn Eun Mi vì nếu không có sự trợ giúp của cô ấy cùng với quyển nhật ký ngu ngốc để ở đầu giường, tôi cũng không đi xa được đến mức này. Eun Mi ngốc nghếch của chúng ta không những chụp ảnh cho Ji Yong và Dara mà còn để trong nhật ký với chú thích: “chúc hai người hạnh phúc”. Nhưng vài ngày sau đó lại đột nhập vào nhà tôi ăn cắp những tài liệu mà tôi chuẩn bị, nếu không vài vì chiếc mũ đỏ mà tôi đan tặng cô ấy lấp ló ở chiếc ghế sau lưng lúc tôi đi gặp mặt người đó, có lẽ tôi đã bị cô ấy nắm thóp rồi. Cậu thật xảo quyệt Eun Mi ạ. Nhân tiện, Cậu có muốn nói điều gì không?

Ji Eun bước về phía Eun Mi, gỡ tấm vải dày buộc ngang miệng cô ấy.

- Rời khỏi đây đi anh Daesung, ngốc! Eun Mi thở không ra hơi.

- Eun Mi à, em không sao chứ?

- Đừng lo cho em!

Nói rồi Eun Mi quay về phía Ji Eun

- Ji Eun à, cậu là một cô gái tốt, chỉ là vì cậu đi sai đường thôi. Chuyện cậu lợi dụng tớ, tớ chấp nhận, mọi tội lỗi tớ có thể gánh, nhưng xin đừng làm hại Daesung, anh ấy không liên quan đến tất cả những chuyện này.

- Tớ xin lỗi nhưng anh ấy đã biết quá nhiều, Eun Mi ạ. Và từ bây giờ chúng ta cũng không còn là bạn nữa, việc cậu cầu xin tớ nghe thật lố bịch.

- Daesung à, anh rất thông minh, nhưng tôi rất tiếc. Chuyện tôi và bố làm việc cho chủ tịch Lee không thể để cho ai khác biết được. Và tôi khá chắc rằng chủ tịch có thể tìm cho anh và Eun Mi lý do nào đó để chết một cách tình cờ. Dù sao công ty anh cũng sớm phá sản thôi, vì ngày mai, chuyện của anh và Eun Mi cũng sẽ được mọi người biết đến.

Cuối cùng thì mọi người cũng sẽ biết, phải không? Đây rõ ràng là chuyện không thể chấp nhận được, nhưng mà rõ ràng là nó đang diễn ra. Đối với tôi bây giờ, việc làm sao cũng Eun Mi thoát khỏi khẩu súng kia còn quan trọng gấp nhiều lần cái bưu kiện mà tôi đang cầm hay scandal sẽ nổ ra vào ngày mai. Một nỗi lo lắng mơ hồ cho cái tên BIGBANG bỗng nhiên ập đến. Nhưng nghĩ đến chiếc điện thoại nãy giờ đang thu âm nằm ở bọc quần sau, tôi lại có một lý do để bám víu vào hy vọng rằng ngày mai sẽ tốt đẹp hơn.

- Nói vậy đủ rồi, con gái!

Gã đàn ông lại giơ cao khẩu súng, chĩa thẳng về phía tôi.

- Giờ cho mày một quyền được chọn lựa, mày chết trước hay đứa con gái này chết trước?

- Hãy giết tôi đi, đừng làm hại anh Daesung, anh ấy không liên quan gì cả!

Eun Mi à, giờ là lúc nào mà em còn nói những lời như vậy, hắn sẽ giết cả hai chúng ta đấy.

Tôi cố thu hết sự can đảm của mình, đưa gói bưu kiện lên cao và nói: “thả Eun Mi ra, ông sẽ có thứ này, cùng với mạng sống của tôi”

- Không, Daesung, anh ngốc lắm, tại sao lại đến đây chứ?

- Eun Mi, anh xin lỗi vì đã hiểu lầm em, anh đã tưởng em đứng sau tất cả mọi chuyện, nhưng không ngờ em cũng là người bị hại. Em hãy sống tốt, Chúa sẽ thay anh che chở cho em.

- Ôi mùi mẫn làm sao, hãy nói những lời cuối cùng đi!

Bỗng có tiếng xe từ bên dưới nhà máy, liệu có phải là động bọn của chúng không?

- Mày, đi kiểm tra!

Gã đàn ông hất hàm ra hiệu cho một tên đứng gần đó. Tên này đi về phía cửa sổ nhìn xuống bên dưới, cả căn phòng như nín thở dõi theo từng cử động của hắn. Tôi có thể thấy một góc chân mày của hắn nhướn lên đầy lo sợ.

- Đại ca, không xong rồi, là bọn cớm!

- Mày đã gọi cảnh sát đúng không?

Gã đấm mạnh vào mặt tôi, đau điếng, tôi nằm khuỵu xuống vì cú đánh quá bất ngờ.

- Dẫn theo đứa con gái này và chuồn mau!

Dĩ nhiên gã không quên lấy gói bưu kiện từ một người đang nằm ngửa dưới đất là tôi, và dĩ nhiên đó là một thủ thuật để tôi lưu lại những gì đã ghi âm. Một tia hy vọng lóe lên khi tôi nghe tiếng một người đàn ông có chất giọng chắc khỏe cất tiếng qua chiếc loa:

- Cảnh sát đây! Chúng tôi có vũ khí, tất cả không được manh động!

Read full at: http://jaciedream.tumblr.com/
or
http://www.facebook.com/media/set/?set=a.524264027591968.128818.100000251253693&type=3

NGƯỜI CON GÁI CỦA TÔI - chap 21, CHAP 22 , NGOẠI TRUYỆN CHƯƠNG 5



NGƯỜI CON GÁI CỦA TÔI

CHAP 21: XIN LỖI NGƯỜI TÔI YÊU


-------
Khi yêu một người, bạn sẽ không thể nào không nghĩ cho người mình yêu, khi người đó dồn hết tâm tuyết của mình vào một thứ gì đó, bạn không thể chỉ ích kỷ nghĩ đến điều khiến bạn hạnh phúc mà quên đi điều khiến người bạn yêu hạnh phúc...
-------

Một ngày tháng 2

Tôi tỉnh dậy vào một buổi sáng lâng lâng, khi vừa trải qua một giấc ngủ thật sâu và một giấc mơ thật kỳ cục. Tôi mơ thấy em đang mệt, đôi mắt em nhắm nghiền, tôi cảm thấy mình phải bế em vào phòng. Toàn thân tôi như có lửa, rạo rực và nóng bỏng. Bất giác em tỉnh dậy, choàng lấy cổ tôi.
- Anh không mệt sao?
- Không.
- Nếu anh mệt có thể ngủ bên cạnh em mà.
Nhìn đôi mắt ngây thơ của cô ấy, tôi không tài nào kiềm lòng nổi… rồi sau đó…

Cốc cốc cốc!

- Anh Daesung à, dậy thôi!

Dụi mắt, thì ra chỉ là mơ, mà tại sao em lại gọi tôi dậy vào lúc gay cấn như vậy chứ!

Tôi bước xuống phòng, bước chân nhẹ như bẫng, bỗng em níu tôi lại bằng một câu nói khiến dạ dày tôi như trôi tuột xuống.

- Ngày mai em sẽ chuyển ra ngoài, từ giờ mọi người phải tự nấu ăn nhé.
- Cái gì? cả tôi và Seung Ri cùng thốt lên, Young Bae hyung chỉ cặm cụi ăn, không nói gì.
- Giờ em đã khỏe rồi, phải chuyển ra ngoài thôi, hơn nữa ở chung thế này có chút bất tiện…
- Sao cậu lại như thế, khỏe rồi vẫn ở lại được mà. Seung Ri lên tiếng.
- Nhưng mà tớ không muốn bị bàn tán, với lại nếu VIP mà biết được thì chắc sẽ xé xác tớ mất, còn chưa nhắc đến chủ tịch…
- Nhưng tớ không thích, cậu phải ở lại trông coi nhà cửa cho tớ, nấu cho tớ ăn, không được đi đâu đấy.
- Seungri này, tớ phải đi thật mà, thỉnh thoảng tớ sẽ ghé qua giúp cậu được không, được không?
- Vậy thì đừng có đi xa quá, hay là để tớ tìm cho cậu một căn hộ ở gần đây nhé.
- Tớ tự tìm được mà, ăn sáng xong tớ sẽ đi tìm phòng trọ, không sao đâu.

Nói rồi cô ấy liếc nhìn tôi, còn tôi đang nhìn chằm chằm vào khoảng không nào đó sau lưng cô ấy. Liệu có phải Eun Mi đi là vì tôi không? vì chuyện tối hôm trước? hay là vì nụ hôn của cô ấy? tôi không tài nào hiểu nổi.

- Mọi người đừng hiểu lầm nhé, em muốn dọn ra phòng trọ vì nhiều lý do, không phải vì không tiện hay gì cả.

Nếu vậy thì những điều tôi nghĩ nãy giờ có vẻ đúng.

- Vậy giờ Top hyung đóng phim xong rồi, em sẽ làm gì? Young Bae hyung lên tiếng.
- Em đã báo với chị Bo Hyung, từ giờ em sẽ phụ trách nhóm nhạc nữ, mà em cũng có thêm đồng nghiệp mới, em chưa có cơ hội gặp cô ấy nhưng chị Bo Hyung khen cô ấy rất nhiều, khiến em đôi khi cũng thấy ghen tỵ.
- Phải cô Ji Eun không nhỉ? tớ đã gặp rồi, rất xinh, 3 vòng chuẩn, hơn đứt cậu đấy Eun Mi à! Seungri liến thoắng.
- Cậu! Được rồi, từ nay cậu hãy nhờ cô ấy đến nhà giúp việc cho cậu nhé, bảo cô ấy nấu ăn cho, nhưng đừng có sờ soạng 3 vòng của cô ấy đấy!
- Cậu…! tớ không phải là người như thế nhé! cậu muốn bị đuổi việc sao?
- Xem cậu nghiêm túc chưa kìa, ai đã từng nói Seungri là cây giải trí của BIGBANG vậy ta???
- Cậu được lắm! Hyung, 3 vòng của cô ấy thế nào? có phải thua hẳn Ji Eun không? Cậu ấy xoay người lại, hỏi tôi.

Mặt Eun Mi đỏ bừng. Lúc maknae nói như vậy, mặc dù chỉ đùa một chút, nhưng chắc chắn cô ấy sẽ nhớ lại ngày mà tôi chăm sóc cô ấy lúc bệnh và còn cởi áo quần giúp cô ấy. Tại sao lại hỏi câu hỏi đó chứ? maknae à, hyung sẽ giết cậu!!!

- Không phải hôm nay cậu có hẹn sao? Còn không ăn nhanh lên.

Tôi đâm ngượng, không dám nhìn lên, chỉ chú tâm vào bữa sáng. Phen này thì chúng tôi hết cách cứu chữa thật rồi. Vì tôi mà cô ấy quyết định ra ngoài ở, giờ còn bị nhắc lại chuyện cũ nữa.

Young Bae hyung vì biết chuyện đó nên nói đỡ cho chúng tôi.

- Seungri à, hyung nghĩ cậu nên tham gia lại các chương trình tạp kỹ đi.
- Hyung cũng bênh vực Eun Mi nữa sao?
- Đâu có. Mà hôm nay cậu có hẹn với ai vậy? Young Bae hyung đánh trống lảng.

Nói chuyện một hồi, Young Bae hyung lại gô cổ Seung Ri đi đâu mất, chỉ còn mỗi tôi và Eun Mi.

- Ưm…
- Em chuyển đi vì anh sao?
- Không phải vậy đâu, vì em có chuyện khó nói thôi mà.
- Rõ ràng là vậy.
- Thật không phải mà.
- Vậy tại sao em lại tránh né anh hết lần này đến lần khác?

Eun Mi yên lặng tiến về phía cửa sổ đầy nắng, cắn môi suy nghĩ.

- Không phải là em né tránh anh đâu!
- Không phải? Vậy hôm công ty tổ chức tiệc, ai đã rời khỏi bữa tiệc sớm và đứng một mình trên sân thượng? ai đã né tránh… cái nắm tay của anh? Ai đã không nghe điện thoại mỗi khi anh gọi về? Ai đã xin chuyển công tác để không phải nhìn thấy anh? Cả bây giờ nữa!
- Sao anh lại làm như thế? Cô ấy nói mà không nhìn tôi.
- Vì sao ư?

Tôi tiến đến gần Eun Mi, nghe tim mình đập dữ dội, tôi thu hết can đảm, xoay người Eun Mi lại để cô ấy đối diện với tôi, có lẽ Eun Mi cũng cảm nhận được sự run rẩy của đôi tay tôi khi đặt lên vai cô ấy… Nhìn sâu vào mắt cô ấy, lần đầu tiên trong đời, điều tôi sắp nói đây lại có ý nghĩa đến như vậy

- Vì…. anh thích em.

Một cơn gió khẽ len qua khe cửa khiến từng lọn tóc của Eun Mi cứ trôi bồng bềnh. Cô ấy mở to mắt nhìn tôi và bất động rất lâu, điều đó khiến tôi có chút bối rối.

- Eun Mi à! Chúng ta quen nhau nhé!
- À, em xin lỗi, giờ hình như sức khỏe em không được tốt cho lắm.
- Đừng tránh né anh nữa được không?
- Em không tránh, chỉ là điều đó quá xa vời, anh biết điều đó mà, anh là Deasung của BIGBANG, anh là một thần tượng, một người nổi tiếng, một người mà nếu có ai đụng vào móng tay của anh thôi cũng sẽ bị chỉ trích không thương tiếc, anh là người của công chúng, của VIP, còn em? chẳng là gì cả. Em không phải là diễn viên hay ca sĩ, em không có thân hình đẹp hay khuôn mặt xinh, em không xứng đáng với anh một chút nào, làm sao em có thể tự tin nhận lời anh như vậy được.
- Vậy em nghĩ anh thích em vì ngoại hình sao? hay vì em nổi tiếng?
- Nhưng mà điều đó là không thể. Anh Daesung à, em không phải là người con gái mà anh cần tìm đâu, em luôn tưởng tượng người yêu của BIGBANG phải là những cô gái có cá tính, đáng yêu và xinh đẹp, hơn nữa đặt hết trái tim mình cho BIGBANG, chăm sóc các anh thay cho VIP. Thật là khập khiễng nếu so sánh em với người đó.
- Vậy ngay cả VIP cũng không để cho anh chọn người đó được ư? nếu anh chọn em, VIP cũng không thể chấp nhận điều đó ư?
- Vẫn là không thể, nếu anh có người yêu thì album mới của anh biết làm sao, fan sẽ bỏ anh mà đi mất, anh biết thế giới này chỉ có thể sống bằng cách phục vụ công chúng mà, anh biết fan của anh Se7en đã từng bỏ đi hết khi biết Se7en hẹn hò chị Han Byul mà.
- Đó là chuyện không thể nào làm khác được, vẫn có những fan trung thành ở lại với hyung ấy, hơn nữa, hyung ấy đã dũng cảm đổi lấy tình yêu của số đông lấy tình yêu của một người mà hyung ấy yêu, chuyện đó không phải thật tuyệt sao?
- Nếu vậy tại sao anh Ji Yong và chị Dara không công khai mối quan hệ của họ đi?

Tôi hoàn toàn tắt ngúm, không biết nói gì hơn nữa. Eun Mi nhìn tôi với ánh nhìn ăn năn:

- Em xin lỗi… em thích anh… nhưng chuyện chúng ta đến với nhau là không thể.
- Em nói gì?
- Có lẽ em chỉ mới nhận ra điều này, khi nhận được những cử chỉ quan tâm từ phía anh… mỗi khi em gặp khó khăn đều có anh giúp đỡ, mỗi lúc em buồn đều có anh tâm sự, nhưng mà…em không còn cách nào khác, em không thể nào ích kỷ giữ anh cho riêng mình mà không nghĩ đến sự nghiệp của anh được. Em cũng không có đủ can đảm để yêu anh. Em xin lỗi, mong anh đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đó nữa vì em sẽ không thay đổi quyết định đâu.

Eun Mi bỏ lên phòng, để lại tôi ngồi một mình với những mớ lý do mà cô ấy đưa ra. Lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy có gì đó ngổn ngang mà không thể nào tháo gỡ được. Có lẽ tôi đã quá ích kỷ khi không nghĩ đến cảm giác của Eun Mi. Nếu quen tôi, cô ấy sẽ phải khổ sở đến nhường nào, phải đối mặt với những lời dèm pha, những bình luận ác ý, chắc chắn Eun Mi sẽ không chịu nổi, còn tôi sẽ không thể đem lại gì cho cô ấy ngoài sự đau khổ, tôi cũng không thể hứa hẹn với cô ấy điều gì. Bao nhiêu suy nghĩ cứ ập đến, ập đến như sóng vỗ bờ không bao giờ dứt. Giá như tôi không phải là một người nổi tiếng thì tốt biết bao.
Cầu xin Chúa cho con chút ánh sáng từ phía ngài!

Read full at: http://jaciedream.tumblr.com/
or
http://www.facebook.com/media/set/?set=a.524264027591968.128818.100000251253693&type=3
-----------------------------------------------------------------------

CHAP 22

KHÔNG THỂ - CÓ THỂ


Đã 1 tuần trôi qua kể từ khi Eun Mi rời khỏi căn hộ của chúng tôi, 1 tuần mà tôi tưởng như cả thế kỷ. Lúc nào tôi cũng mong đến công ty sẽ gặp được cô ấy, nhưng Eun Mi lúc nào cũng bận rộn, không bận nhìn tôi đến nửa cái. Riêng về album, tôi đã hoàn thành tất cả các bản thu âm, tôi cũng đang chọn mẫu thiết kế cho bìa album của mình, vậy nên thời gian này tôi bận hơn trước rất nhiều, đôi khi cũng không có thời gian nghĩ đến Eun Mi nữa.

- Mời anh.

Tôi bất giác nhìn sang người đứng bên cạnh đang đưa cho tôi 1 cốc cà phê nóng hổi vừa mới lấy từ máy pha cà phê tự động để ở góc phòng, là một người mà tôi không hiểu cô ấy là người như thế nào - Ji Eun.

Seung Ri nói đúng, người đang đứng bên cạnh tôi đây có khuôn mặt rất xinh, sống mũi sắc sảo và đôi mắt có hồn, về khoản này thì ăn đứt Eun Mi của tôi rồi.

Ji Eun nhìn vào mắt tôi.

- Anh không uống sao?

Tôi giật mình nói tiếng cảm ơn rồi nhận lấy cốc cà phê, đây đã là cốc thứ 4 trong buổi tối hôm nay rồi.

- Không phải anh đang làm việc với album mới sao? sao bỗng dưng lại trốn ra đây?

Tôi đứng sát về phía cửa sổ nhìn ra ngoài, nơi tôi vẫn thường đứng, cũng chính là nơi tôi nhìn thấy Eun Mi đang nằm một góc ở đầu kia, tay còn ôm quyển nhật ký.

- Tôi đang nghỉ giải lao ấy mà.

- Vậy sao? em xin lỗi vì đến nói chuyện với anh hơi đường đột. Nếu em đứng như thế này thì sẽ không bị những anh quản lý khác kéo đi chứ?

- Không đâu, làm gì có chuyện đó.

- BIGBANG các anh không đi cùng với nhau sao? Em muốn gặp cả 5 người quá.

- Chúng tôi đều có việc riêng mà.

- Vậy sao? vậy album của anh thế nào rồi?

- Cũng ổn. Giờ này cô Ji Eun còn ở lại công ty sao?

- Vâng, em có chút việc cần phải chuẩn bị gấp trước sáng mai. Chúng em buồn ngủ quá nên em ra lấy cà phê, không ngờ lại gặp anh Dae Sung.

- Chúng em?

- Vâng, em và một cô bạn đồng nghiệp tên là Eun Mi, anh biết cô ấy chứ? Chúng em cùng là VIP nên rất thân nhau.

- Vậy sao? Nếu vậy em và Eun Mi thích ai nhất trong nhóm, nếu không phải là tôi thì tôi sẽ buồn lắm nhé. Tôi đùa.

Ji Eun cười nhẹ

- Bí mật! Nhưng bật mí với anh Dae Sung là em và Eun Mi cùng thích một người nhé. Sau này chúng em sẽ là tình địch của nhau.

Tôi cười, nhưng nụ cười không được tươi cho lắm. Cuối cùng thì nhân vật nằm trong vòng bí ẩn đó là ai?

- Vậy e vào trước nhé, chúc anh Dae Sung làm việc tốt và ngủ ngon.

- Ji Eun cũng vậy nhé!

- Vâng!

Tôi về nhà vào lúc 2 giờ sáng, bỗng thấy một khoảng không cô đơn ùa đến, tôi bỗng nhớ những lúc Eun Mi ngủ quên ở phòng khách, trên bàn ngổn ngang những sách tiếng Hàn, những lúc như thế, tôi thường đắp thêm chăn cho cô ấy và điều chỉnh máy điều hòa, dĩ nhiên tôi không dám đụng đến Eun Mi vì rất dễ bị tung chưởng. Bất giác mỉm cười. Tôi thật muốn có Eun Mi trong căn nhà này bởi vì mỗi lần ở gần Eun Mi là tôi lại thấy bình yên đến lạ.

Nếu như hôm đó tôi không quá thân thiết với Eun Mi, có khi nào cô ấy sẽ ở lại, và nếu như hôm đó không bày tỏ tình cảm của mình, có lẽ bây giờ tôi vẫn có thể vô tư gặp cô ấy, nói đùa với cô ấy. Tôi thừa nhận, trong một phút nào đó, tôi đã quá vội vàng bày tỏ với Eun Mi mà không hề nghĩ đến chuyện bị từ chối hay sẽ tiếp tục như thế nào. Nhưng, bây giờ, trong căn phòng không một chút ánh sáng của tôi, tôi như thấy lại chính mình mỗi lúc nhìn thấy Eun Mi, nó như những thước phim quay chậm, quay chậm, quay chậm… cho đến khi dừng lại hẳn, và tôi chìm vào giấc ngủ say.

—-

Bộ phim mới của Top hyung đã được công chiếu và chiếm được rất nhiều cảm tình, Top hyung cũng hoàn thành việc quảng bá cho bộ phim mới. Dạo này hyung ấy thường xuyên đến công ty nên tôi có thể thấy rằng hyung ấy để ý đến Eun Mi rất nhiều, thường xuyên nói chuyện với Eun Mi trước mặt tôi nếu có tôi ở đó, điều đó đôi khi khiến tôi cảm thấy khó chịu, đến tôi cũng không thể hiểu nổi tại sao bản thân lại có phản ứng như vậy, vì tôi và Top hyung rất thân nhau.

Young Bae hyung cũng thường xuyên đến công ty hơn. Dạo này hyung ấy có những biểu hiện rất lạ, không giống hyung ấy ngày thường chút nào, hyung ấy như thể đang chứng tỏ bản thân cho “ai đó”, nhưng tôi không thể biết “ai đó” là ai. Chuyện đó lặp lại rất lâu cho đến khi tôi tình cờ phát hiện hyung ấy nhắn tin cho Ji Eun.

—-

Một ngày cuối tháng 5

- Chuẩn bị! 3,2,1, cue!

Tôi đang quay những cảnh quay cuối cùng cho MV trong album mới. Tâm trí dồn hết vào biểu cảm trên khuôn mặt và góc quay. Tôi muốn mình làm thật tốt để không phụ lòng mọi người, những người đang đứng đằng kia, vất vả lo đạo cụ, trang phục cũng như sân khấu, những người trong hai ngày qua đã giúp đỡ tôi rất nhiều.

- Cắt!

- Làm tốt lắm, chuẩn bị diễn cảnh cuối nhé Daesung!

- Vâng.

- Anh Daesung lại đây một chút!

Tôi ngồi xuống chiếc ghế trống mà chị stylish đã để sẵn, như chỉ chờ có vậy, các chị ấy bắt đầu trang điểm lại cho tôi.

- Anh Daesung hãy uống chút nước!

Ji Eun đưa nước cho tôi, tôi gật đầu nhận lấy. Trong quá trình quảng bá album, Ji Eun sẽ là trợ lý của anh Hyun Gon phụ trách việc quản lý tôi, vậy nên ngày hôm nay Ji Eun cũng có mặt ở trường quay MV.

Chúng tôi lại tiếp tục quay, nghỉ giải lao, rồi tiếp tục quay… cho đến tận 3 giờ sáng ngày tiếp theo, cuối cùng thì cũng đã hoàn thành những cảnh quay cho bài hát chủ đề. Tôi hạnh phúc cười với tất cả mọi người, sau khi cám ơn tất cả mọi người và chúc ngủ ngon, tôi cùng anh Hyun Gon và Ji Eun ra về.

Và đứng ở góc đằng kia, vội vã trốn đi khi nhìn thấy tôi vô tình đưa mắt đến, chính là Eun Mi, tôi không thể nào nhầm lẫn được, chính là cô ấy. Nhưng vì anh Hyun Gon và Ji Eun, tôi không thể nào đến gặp Eun Mi, đành ngậm ngùi bước đến chiếc xe của mình và lên đường về nhà. Khi tôi nhìn chiếc gương chiếu hậu, vẫn thấy cô ấy đứng ở đó, mắt hướng về phía tôi.

Eun Mi à, có phải vì em muốn gặp tôi nên đã đến đây không?

Tôi bỗng thấy lo lắng suốt đường về, đã gần 4 giờ sáng, nếu Eun Mi về nhà sẽ rất nguy hiểm. Tại sao cô ấy lại đến trường quay vào giờ đó cơ chứ? Nhưng vẫn là tôi không thể làm gì khác được, đành một mình bước vào nhà, ngay lập tức gọi điện cho Eun Mi.

Không ai nghe máy.

Tôi bắt đầu thấy lo lo.

- A lô?

- Eun Mi? Em đang ở đâu vậy?

- Em đang ngủ, tại sao anh lại gọi giờ này? có chuyện gì sao?

- À, không, em đang ở nhà sao? Anh chỉ là hơi thắc mắc thôi, vậy thì không có gì cả, anh tắt máy đây.

- Vâng, chúc anh ngủ ngon!

Tôi tắt máy, cảm thấy không yên tâm về Eun Mi, rõ ràng Eun Mi đang nói dối bởi vì tôi không thể nào nhìn nhầm Eun Mi được. Tôi muốn ở bên cô ấy, bảo vệ cô ấy nhưng không thể. Tôi phải làm sao để nó trở thành có thể đây?

“Lúc nào về thì nhắn tin cho anh”

“Khò khò”

Tôi bật cười.

“Có thể tin được không đây?”

“Chúc anh ngủ ngon. Đừng nhắn tin nữa vì em ngủ rồi. Em ổn mà. Thật đấy”

Cảm thấy hơi yên tâm, tôi mới nằm lên giường, nhưng trăn trở một lúc lâu mới ngủ được.

Một tuần sau, album của tôi ra mắt.

Nhận được lời chúc của mọi người, đặc biệt là từ phía gia đình và BIGBANG, tôi rất vui và hạnh phúc, càng chăm chỉ luyện tập hơn nữa cho sân khấu comeback của mình. Cùng thời điểm đó, Eun Mi cũng đang bận rộn cho lần comeback của ? chỉ một tháng sau tháng quảng bá của tôi. Tôi đã bận rộn đến nỗi không thể tìm thấy thời gian rảnh cho bản thân, biểu diễn trên sân khấu, trả lời phỏng vấn, tham gia những buổi biểu diễn ngoài trời, tham gia show và chương trình truyền hình thực tế liên tục.

Tuần sau đó, một chuyện diễn ra khiến toàn bộ cuộc sống của tôi, Young Bae hyung, Eun Mi và Ji Eun hoàn toàn bị đảo lộn. Một chuyện mà trong mơ tôi cũng không bao giờ ngờ tới.

Read full at: http://jaciedream.tumblr.com/
or
http://www.facebook.com/media/set/?set=a.524264027591968.128818.100000251253693&type=3
----------------------------------------------------------------------------------------------

- NGOẠI TRUYỆN CHƯƠNG 5




FLASHBACK

-Cậu nói thật chứ?

- Thật mà, tớ sẽ thành ca sĩ nổi tiếng, thật đấy!

- Làm sao tớ tin cậu được?

- Vậy thì, cậu nhìn nhé! Tôi, Dong Young Bae, thề sau này lớn lên sẽ trở thành một ca sĩ, lấy Lee Hae Mi làm vợ và trả hết nợ cho gia đình Lee Hae Mi!

- A, cậu hứa rồi nhé! Lớn lên tớ sẽ đi tìm cậu, phải giữ lời đấy!

- Tất nhiên rồi, tớ là Dong Young Bae mà, nào, cùng chơi tiếp nhé, đố cậu bắt được tớ đấy!

- Đừng coi thường tớ, tớ sẽ bắt cậu ngay cho mà xem!



- Này, Hae Mi!

Tôi giật mình tỉnh ngủ.

- Này, cậu không được ngủ, chủ nhiệm sẽ phạt cậu đấy!

Tôi đang trải qua tiết học nhàm chán nhất trong lịch sử, hôm qua tôi và bố lại làm thêm đến khuya nên tôi ngủ gục luôn trên bàn, nếu cô bạn thân không gọi tôi dậy thì có lẽ tôi sẽ bị phạt nặng: nguyên cả tuần ngủ trong giờ học. Nếu vậy thì tôi chết mất.

Giấc mơ ban nãy… nói sao nhỉ… đó chính là thời thơ ấu của tôi, khi một cậu bạn đáng yêu từ Seoul về nghỉ hè cùng gia đình tại làng quê này. Duy chỉ cậu ấy là chơi với tôi, quan tâm tôi, còn những đứa trẻ trong vùng đều xa lánh tôi, chúng khinh tôi là con gái của một người cha chồng chất nợ nần và một người mẹ đau yếu. Thế rồi, cậu ấy đến và đi rất nhanh như một cơn gió mà không hẹn ngày gặp lại, từ đó trở đi, tôi bắt đầu học cách không tin lời người khác nói.

Ngày trôi qua, tôi lớn rất nhanh, thông minh và lanh lợi, từ ngày mẹ mất, tôi và bố sống dựa vào nhau, làm từ việc này đến việc khác để kiếm tiền trả nợ, khoản tiền mà bố đã vay xã hội đen để chữa bệnh cho mẹ, nhưng bố tôi nhất quyết một mực không cho tôi nghỉ học giữa chừng, bố nói tôi chính là con đường sống duy nhất của bố, cuộc sống duy nhất của bố, nếu không có tôi trên đời, có lẽ bố cũng đã đoàn tụ với mẹ rồi. Tôi khóc, nhưng những giọt nước mắt của tôi không phải là những giọt nước mắt yếu đuối, bởi vì tôi biết tôi phải sống để làm tròn chữ hiếu đối với bố.

Rồi một ngày, khi chúng tôi không còn cách nào để có thể trả hết nợ, chủ nợ đến nhà và lấy đi hết tất cả đồ đạc trong nhà vốn dĩ đã không có một chút giá trị nào và đòi bố tôi bán tôi đi, chúng tôi không còn cách nào khác ngoài việc bỏ trốn lên Seoul ngay trong đêm đó. Ngày ngày chúng tôi lang thang khắp hang cùng ngõ hẻm kiếm sống, tối đến lại ngủ trong công viên hay dưới sân tàu điện ngầm. Trời đêm lạnh buốt, nhìn bố tôi ngủ co ro, đôi môi nứt nẻ cứ run lên bần bật khiến tôi không thể nào ngăn những giọt nước mắt của mình.

Nhưng trời không phụ lòng người, bố tôi tình cờ gặp lại người bạn cũ, người mà trước đây bố tôi đã giúp đỡ rất nhiều, ông ấy tìm cho chúng tôi một căn nhà nhỏ, cho tôi đi học và cho bố tôi một công việc trong công ty. Lúc ấy, vào độ tuổi thiếu niên, tôi không hề nghĩ đến công việc mà bố đang làm vì tôi còn đang mải mê khám phá cuộc sống mới, dưới cái tên mới, Lee Ji Eun.

Nhưng rồi tôi lớn lên, biết đến những điều trong cuộc sống này, đó là khi tôi nhận ra bố và tôi đang phục vụ cho một con người cực kỳ thâm hiểm, người mà khi chi ra thứ gì thì phải nhận được gấp đôi. Trong một lần làm nhiệm vụ cho người đó, bố tôi bị bắt, nhưng người đó không hề đứng ra giúp đỡ dù cho tôi có van xin thế nào. Tôi thực sự tiến thoái lưỡng nan, ân nhân của chúng tôi giờ lại trở thành người hại cuộc đời của bố.

- Vì bố cô đã dính đến luật pháp nên tôi không thể làm gì đươc, tôi xin lỗi.

Chữ “xin lỗi” của ông ta nghe không thành tâm chút nào.

- Nhưng như tôi đã nói, quyền lực của tôi ở đất nước này không phải chỉ có thế. Nếu cô muốn tôi giúp bố cô thoát tội? Được thôi. Nhưng tôi có một điều kiện.

- Điều kiện gì xin chủ tịch cứ nói, tôi sẽ làm hết sức mình.

- Cô đã làm ở công ty của tôi được một thời gian, có lẽ cô cũng biết đối thủ cạnh tranh của tôi chứ?

- Vâng, tôi biết, không phải vì chủ tịch muốn đánh bại đối thủ cạnh tranh nên mới lấy bố tôi làm bia đỡ đạn sao?

- Cô thông minh đấy! vậy tôi nói thẳng. Công ty đó sắp ra mắt nhóm nhạc mới và công ty tôi cũng vậy, nếu bây giờ cô bắt đầu nghe lệnh của tôi, giúp tôi lấy những bí mật từ công ty đó, tôi đảm bảo bố cô sẽ được ra tù, sau đó cô và bố cô sẽ nhận được một khoản tiền kha khá để trả nợ và đủ mua nhà, sống cuộc đời mới ở một nơi khác. Cô thấy thế nào?

- Chỉ vì cạnh tranh mà chủ tịch có thể làm những điều như vậy sao? hay là ông còn có tư thù?

- Cô nên cảm ơn mẹ vì đã ban cho cô sự thông minh, không giống như bố cô. Cô nói đúng, tôi và hắn ta có mối thù không đội trời chung, tôi phải khiến hắn phá sản mãi mãi. Vậy, ý cô thế nào?

- Nếu chủ tịch giữ lời, thì vâng, tôi sẽ làm theo tất cả những gì ông nói.

- Tôi không phải là loại bất nhân bất nghĩa, nếu là như vậy tôi đã không thèm đoái hoài đến bố cô dù cho trước đây ông ta có giúp tôi đến thế nào.

- Vâng, tôi hiểu rồi, thưa chủ tịch Lee So Man.

—-

Tôi bước vào công ty đối thủ một cách đường hoàng với một lý lịch hoàn toàn trong sạch, điều duy nhất tôi chú tâm vào lúc này là phải lấy được cảm tình của những người quan trọng, như vậy tôi sẽ dễ dàng lấy thông tin hơn. Và thật tình cờ, tôi nhìn thấy cậu trai năm xưa, khi tôi còn nhỏ, đã từng thề với tôi rằng sẽ đưa tôi lên Seoul và trả hết nợ cho gia đình tôi, chính là cậu nhỏ ấy, Dong Young Bae, cậu nhỏ ngày ấy cũng nhận ra tôi gần như ngay lập tức.

- Có phải là Hae Mi không?

- Xin lỗi, anh nhận nhầm người rồi, tôi không phải là Hae Mi.

- Thật vậy sao? Tôi xin lỗi, nhưng cô có một vết sẹo gần mắt y hệt như vết sẹo tôi gây ra cho một cô bé lúc tôi còn nhỏ.

- Có thể là một sự trùng hợp chăng? Vết sẹo này là dô tôi bất cẩn mà gây ra. Tôi nói dối mà không chớp mắt.

Những ngày sau đó, với sự nhanh nhẹn của mình, dĩ nhiên tôi nhanh chóng lấy được cảm tình của mọi người. Tôi nghe ngóng, quan sát và tìm hiểu tất cả, sau đó tổng hợp tất cả những gì mình biết cho trợ lý của chủ tịch Lee.

- Xin lỗi.

- Vâng?

- Chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?

- Chúng ta có chuyện gì để nói sao?

- Nếu cô đồng ý đi theo tôi.

Tôi lặng lẽ đi theo Young Dong Bae.

- Em là Hae Mi, đúng chứ?

- Xin lỗi, tôi không hiểu, tôi là Ji Eun chứ không phải Hae Mi.

- 5 năm trước anh đã về quê gặp em, nhưng người ta nói mẹ em đã mất, em và bố vì bị siết nợ nên đã trốn đi.

Người đàn ông đứng trước mặt tôi đây, vẫn nhỏ con như ngày nào, ánh mắt vẫn kiên định như cậu bé trước đây, chỉ là người này không hiểu được con người tôi cũng như không bao giờ hiểu những gì mà tôi đã phải trải qua, kể cả nỗi đau mất mẹ. Tôi nuốt nước mắt khi nghe về những ngày xa xôi đó.

- Anh đang nói gì vậy?

- Vết sẹo đó còn không phải sao? Hôm đó chúng ta ở trên bãi cỏ, anh đã thề sẽ trả hết nợ cho em và lấy em về làm vợ, mặc dù lúc đó anh đã hơi trẻ con. Hôm đó anh đã lỡ tay đẩy em nên mới có vết sẹo đó, em còn nói sau này sẽ không chơi với anh nữa vì anh không biết cách chơi với con gái…

- Và sau đó anh bỏ đi mà không thèm chào từ biệt em.

- Đúng là Hae Mi, đúng là em phải không? Đúng là anh không hiểu tâm lý của em, anh nghĩ em còn giận anh lắm nên anh không dám đến nhà em để chào tạm biệt, đến khi anh quay trở lại thì em đã đi rồi.

- Thôi, đừng để tâm, em đã quên chuyện đó rồi, những chuyện lúc mình còn trẻ con giờ cũng không nên nhắc lại nữa.

- Vậy tại sao giờ em lại ở đây, chuyện này thật là khiến anh ngạc nhiên.

- Em cùng bố bỏ trốn lên Seoul và làm lại cuộc đời mới, chỉ có vậy thôi, mong anh đừng nói với ai quá khứ của em được không, em làm vậy là vì sự an toàn của bố.

- Anh hiểu, thời gian qua em sống thế nào, bố em thế nào rồi?

- À, bố em… đang theo một chiếc thuyền ra đảo đánh cá, cõ lẽ vài tháng nữa mới quay lại, em và bố may mắn có được sự giúp đỡ của người quen cũ nên em cũng được đi học, và giờ thì em ở đây. Điều khiến em ngạc nhiên là giờ anh đã trở thành ca sĩ như ước mơ của anh hồi nhỏ, nhỉ?

- Anh luôn giữ lời hứa với chính mình mà.

Những tháng sau đó, tôi vẫn làm tốt cả hai công việc của mình, quản lý và gián điệp, đôi lúc tôi thấy rất mệt mỏi và muốn bỏ cuộc, nhưng những lúc gặp anh Tae Yang là tôi lại thấy vui vẻ và yêu đời hơn. Tôi vẫn đến thăm bố thường xuyên những lúc có thời gian rảnh, và kể cho bố những chuyện tôi đang làm, kể cả chuyện tôi gặp lại anh Young Bae thế nào.

- Con gặp lại được cả Young Bae ư? Hồi nhỏ nó cứ đi theo bố suốt, bố làm gì nó đều muốn làm theo, lên đồi nhặt củi hay cho dê bú gì nó cũng làm, thằng nhóc ngoan mà gan thật. Bố tôi gật gù.

- Bố không muốn con làm điều này chút nào, con gái ạ, khi con đã lớn thế này và lại gặp được một chàng trai tốt, chuyện nãy sẽ phá hoại cả cuộc đời con mất

- Bố yên tâm, đến lúc nào bố được thả, con cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta sẽ có tiền để đến nơi khác làm lại cuộc đời mới, sẽ không phải liên quan gì đến chủ tịch Lee nữa.

4 tháng sau khi bắt đầu công việc mới của mình, cuộc sống của tôi bắt đầu đi vào ổn định, ban ngày làm việc, ban đêm cung cấp thông tin, và chuyện tôi không ngờ tới cũng đã đến, anh Young Bae ngỏ lời với tôi. Đối với một người thiếu thốn tình cảm như tôi, nhân được sự quan tâm của anh Young Bae những ngày qua đã khiến tôi cảm kích rất nhiều, tôi biết tôi đang dần đi sai hướng với những gì tôi hứa với chủ tịch Lee trước đó, nhưng tôi không thể khiến trái tim mình thôi đập nhanh mỗi lúc ở gần anh ấy, thế là tôi nhận lời yêu, để rồi đêm đó nằm khóc một mình trong nỗi hoang mang sợ hãi đến từ mọi phía. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi làm không tốt, không thể cứu được bố tôi, chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ biết tôi là nội gián, chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi gây tổn thương cho anh Young Bae? Tôi đã khóc rất nhiều…

Reng reng.

- A… alo?

- Em đã ngủ chưa?

- Ưm, em chưa.

- Giọng em sao thế?

- À, em hơi bị cảm thôi.

- Có nặng không?

- Không sao đâu, cảm nhẹ thôi, mai là khỏi rồi.

- Ừm, em không khóc đấy chứ?

- Tại… sao em phải khóc?

- Anh chỉ đoán vậy, nếu yêu anh em sẽ chịu nhiều thiệt thòi, anh không thể công khai mối quan hệ của tụi mình, cũng không thể hẹn hò với em thường xuyên, hơn nữa anh lại là người của công chúng.

- Đối với em chuyện đó không quan trọng, vì có lẽ em không thể theo anh suốt cả cuộc đời được.

- Em nói vậy không sợ anh buồn sao?

- Em chỉ nói sự thật thôi mà, sẽ có một ngày anh biết tất cả.

- Biết chuyện gì cơ?

- Em xin lỗi, em buồn ngủ rồi, mà anh đang làm gì vậy, không buồn ngủ sao?

- Anh đang cầu nguyện, bỗng nghĩ đến em, anh cũng chuẩn bị đi ngủ đây!

- Vậy chúc anh ngủ ngon nhé, ngày mai gặp lại.

- Ngủ ngon.

Thời gian trôi qua, số lượng thông tin tôi cung cấp cho chủ tịch Lee càng nhiều, sự ăn năn day dứt trong tôi càng nhiều, khi những tin tức bí mật của YG mà tôi có được đều là do anh Young Bae vô tình kể ra, khi lần đầu tiên tôi có một người bạn đúng nghĩa là Eun Mi, cô bạn đồng nghiệp của tôi. Tôi cảm thấy mình thật tệ khi là người nghe chuyện tình cảm của cô ấy và anh Dae Sung để rồi lại giao thông tin đó cho người ngoài, nhưng tôi không thể nào làm khác được.

Cầu xin Chúa thứ lỗi cho những gì mà tôi đang làm…

Bố ơi, xin hãy cho con thêm thời gian…

Read full at: http://jaciedream.tumblr.com/
or
http://www.facebook.com/media/set/?set=a.524264027591968.128818.100000251253693&type=3
------------------------------------------------------------------

CHAP 23

SCANDAL






Hậu trường sân khấu Inkigayo.

Bên trong thật ấm áp và dễ chịu. Tôi ngồi yên trên ghế, thư giãn sau khi đã trang điểm xong, giờ chỉ còn chờ đến tiết mục của tôi để ghi hình là ổn. Sẽ ổn thôi mà, mặc dù bây giờ tôi cảm thấy hơi run.

BIGBANG đã có mặt đông đủ để cổ vũ tinh thần cho tôi, cả chủ tịch Yang nữa, đó là điều mà tôi cảm thấy đáng quý và đáng trân trọng nhất. Đối với chúng tôi, việc ở bên nhau đã trở thành một thói quen, chúng tôi xuất hiện trong cuộc đời của nhau mà không được báo trước, nhưng cảm ơn Chúa, sự xuất hiện này đôi khi thật tuyệt vời, đặc biệt là những lúc như thế này.

Đã đến giờ biểu diễn, tôi bước ra sân khấu trò chuyện với fan của mình trong khi chờ đợi dàn dựng bối cảnh sân khấu. Nhờ có những fan đứng ở đây cổ vũ tinh thần mà tôi đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Nhìn những gương mặt đáng yêu dưới kia đang dõi ánh mắt về phía mình, tôi không khỏi xúc động. Chúng tôi cùng hát với nhau một đoạn trong bài hát chủ đề, điều đó khiến tôi rất vui.

Nhưng rồi có biến cố xảy ra.

Sân khấu của bài hát chủ đề lần này chúng tôi phải đặt nhiều thanh ngang lên trần nhà để đưa dây cáp và những vật trang trí khác lên cao, lúc tôi đứng trên sân khấu hát cùng fan, tôi không để ý đến chiếc xe cần cẩu đang đưa một thanh sắt nặng lên trần nhà. Tôi chỉ kịp nghe thấy tiếng hét từ phía các fan trước khi bị ai đó đẩy sang một bên và nghe tiếng “rầm”. Trong cơn sợ hãi, tôi nhìn thấy thanh sắt đang nằm cứng đờ trên sàn sân khấu đã bị hư hỏng một mảng lớn, người tôi như cứng đờ, tiếng la hét và tiếng chạy khiến đầu tôi đau như búa bổ, trong một tích tắc, tôi quay qua nhìn người vừa cứu tôi. Là một cô gái, tôi lay gọi cô ấy để xem có bị thương tích gì không, đây là cô gái bịt mặt mà tôi đã để ý từ nãy giờ vì sự kỳ lạ của cô ấy.

- Cô không sao chứ?

Cô ấy nhắm nghiền mắt lại, cơ thể không một chút động đậy.

Chủ tịch Yang đã xuất hiện từ phía bên kia sân khấu, vội vã chạy về phía tôi.

- Cậu không sao chứ? Không bị thương ở đâu chứ?

- Không sao thưa chủ tịch, nhưng còn người này….

Một nhân viên trường quay vội vã chạy đến.

- Cô ấy có bị gì không? mà cô ấy là ai vậy?

Nói rồi cô ấy gỡ chiếc khẩu trang của người con gái kia xuống trong ánh mắt ngỡ ngàng của tôi, chủ tịch Yang và các thành viên BIGBANG. Người con gái ấy… tại sao lại có thể là Ji Eun được chứ?

—-

- Tại sao cô Eun Mi lại ở đó?

- Thưa chủ tịch, tôi không thể trả lời được.

- Đây là lần thứ 5 tôi hỏi cô, tại sao cô lại ở đó? Nếu không thể trả lời được, mời cô về văn phòng thu xếp đồ đạc.

- Thưa chủ tịch, thật sự là tôi có điều khó nói. Mong chủ tịch cho tôi thêm thời gian để tôi có thể nói rõ về điều này. Tôi cần thời gian để thuyết phục chủ tịch.

- Nếu vậy, tôi cho cô thêm một ngày nữa. Những gì cô phải làm là trình bày cho tôi tất cả những chuyện đã xảy ra vừa qua, bao gồm cả hôm nay nữa, tôi đã biết một số chuyện liên quan đến cô nên mong cô đừng có ý nghĩ bỏ trốn.

- Vâng, tôi hiểu. Chuyện này mong chủ tịch giữ kín, ngày mai tôi sẽ đến để trình bày tất cả.

Nghe cuộc đối thoại đó, cả năm chúng tôi nhìn nhau, lấy làm khó hiểu. Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy? Tôi tham dự sân khấu comeback, rồi có sự cố về sân khấu, rồi Eun Mi đến cứu tôi từ địa ngục - nơi mà đáng lẽ tôi đang đứng nếu thanh sắt đó rơi xuống. Nhưng rồi, chủ tịch, người mà tôi kính trọng, lại không nói một lời cảm ơn, vội vã hủy lịch biểu diễn, đưa Eun Mi và 5 người chúng tôi đến văn phòng của chủ tịch và nói những câu khó hiểu như thế.

Chuyện gì đang diễn ra vậy?

Cốc cốc.

- Vào đi.

Là Bo Hyung noona.

- Chủ tịch, có chuyện lớn rồi. Tin tức đã lan truyền khắp các mặt báo online. Chúng ta gặp rắc rối to rồi.

- Tôi đã bảo nhà đài không cho tin tức lọt ra ngoài cơ mà!

- Không phải chuyện đó thưa chủ tịch, là chuyện khác….

- Chuyện khác là sao?

- Các báo đang đăng tin về chuyện hẹn hò của…. Ji Yong…

Chúng tôi ngạc nhiên hết sức.

- Với ai? Lại là cô Kiko Mizuhara sao?

- Không ạ! Bo Hyung noona tiếc nhìn Ji Yong hyung, khuôn mặt có vẻ nghiêm trọng. Tôi có thể nhìn thấy được sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt hyung ấy.

- Là với Dara. Ảnh của Dispatch.

Chủ tịch đứng sững người một lúc, như không tin vào những gì mình nghe được. Chúng tôi không ai nói được một lời nào. Chuyện chúng tôi giấu chủ tịch lâu nay giờ đã bị lộ, và quan trọng nhất, nó đã bị cánh nhà báo phơi bày. Ai cũng biết Dispatch rất có tài trong những vụ thu thập bằng chứng hẹn hò của các thần tượng.

Chủ tịch xem bức hình, một sự im lặng đến đáng sợ bao trùm cả căn phòng, nơi mà 5 người chúng tôi đang đứng. Tôi liếc mắt nhìn Eun Mi, cô ấy có vẻ như đang suy nghĩ rất nhiều.

- Tất cả là sự thật chứ?

Ji Yong hyung cắn môi, cúi gằn.

- Xin lỗi chủ tịch.

- Cậu xin lỗi cái gì cơ? Xin lỗi vì cậu đã đến nhà Dara vào ban đêm để bị bọn Dispatch chụp được? hay là xin lỗi vì cậu đã giấu kín chuyện này ngay cả với tôi để rồi tôi biết được điều đó bằng internet, và bây giờ nó sẽ là scandal lớn nhất đời cậu và cướp đi rất nhiều fan của cậu?

Những lời chủ tịch nói như dao cứa vào lòng, ngay cả đối với tôi - một người ngoài cuộc.

- Em xin lỗi tất cả… giờ em không thể nói được gì, chỉ mong chủ tịch thông cảm.

- Vấn đề không phải là thông cảm hay không, mà vấn đề bây giờ chính là nó đã trở thành scandal rồi, giờ tôi không biết có cách nào giúp cậu không trong khi cậu còn không đủ tin tưởng để kể chuyện hẹn hò của cậu cho tôi tiết.

Chúng tôi nhìn nhau, ai cũng biết một điều là không bao giờ được giấu giếm chủ tịch bất cứ điều gì nếu nó có thể tạo ra scandal. Chuyện này rồi sẽ như thế nào đây?

- Các cậu biết hết cả chứ?

Chúng tôi cúi đầu và lần lượt xin lỗi chủ tịch. Duy chỉ có Eun Mi là vờ như không biết tất cả chuyện này. Điều này khiến tôi cảm thấy cực kỳ khó hiểu. Theo như lời chủ tịch nói ban nãy, tôi có thể suy đoán được rằng gần đây có vẻ như Eun Mi có nhiều hành động lạ khiến chủ tịch phải nghi ngờ. Nhưng rốt cuộc thì nó là như thế nào?

Tôi cảm thấy thương Dara noona, có lẽ bây giờ chị ấy đang rất sốc và không biết làm thế nào, nhưng Ji Yong hyung lại không thể ở bên cạnh chị ấy ngay lúc này được. Chủ tịch đang gọi điện yêu cầu một cuộc họp báo ngay lập tức, không còn cách nào khác ngoài việc thừa nhận, mặc dù sẽ rất khó khăn. Chúng tôi rời phòng chủ tịch đợi đến tối mới cùng nhau về nhà, dĩ nhiên chúng tôi sẽ phải tỏ vẻ bình thường khi cánh nhà báo chắc chắn đang rình rập xung quanh đây để viết bài.

Sáng hôm sau, tin tức đã tràn ngập các mặt báo, tôi cảm thấy rất tiếc cho Ji Yong hyung và Dara noona, nhưng trên hết, tôi vẫn mong mọi người chấp nhận sự thật và chúc phúc cho hai người. Nhưng cơn bão này chưa qua, cơn bão khác lại đến, những chuyện trước đây mà chúng tôi đã từng làm sai nay cũng được “khai quật” lên. Cùng lúc đó, nhóm nhạc của công ty đối thủ chúng tôi cũng tiết lộ những hình ảnh concept đầu tiên của họ, và thật trùng hợp, tất cả những phụ kiện, trang phục, phong cách bài hát và nội dung MV hoàn toàn trùng khớp với những gì công ty tôi chuẩn bị cho nhóm nhạc mới của mình. Vì những scandal đó, tôi không còn tâm trí nào để tiếp tục quảng bá được nữa.

Read full at: http://jaciedream.tumblr.com/
or
http://www.facebook.com/media/set/?set=a.524264027591968.128818.100000251253693&type=3

Chuyện gì đang xảy ra thế này?




mọi người có nhớ tháng này là tháng gì không??????????????
^^ <3 <3